Ở những nơi trường học tối om
Có nhiều đứa trẻ khóc luôn mồm
Trong khi đứa khác chơi nhào lộn
Chúng ở cuối sân, chúng đứng nom

Áo chúng khoác ngoài thật bảnh bao
Và quần chúng mặc chẳng hư nhàu
Luôn luôn giày chúng đánh si bóng
Trông chúng đã ngoan lại nhã sao

Đứa khoẻ mệnh danh chúng tiểu thơ
Đứa ranh gọi chúng bọn ngây khờ
Hiền lành, chúng lấy bi cho bạn
Buôn bán rồi đây chúng chẳng ưa

Đứa nhát nhất trêu chúng đủ trò
Đứa tham ăn lấy chúng làm “bồ”
Bạn bè nghĩ chúng tất giàu có
Vì chuyện rửa tay chúng biết lo

Dưới mắt ông thầy chúng lạnh mình
Bóng ông cũng khiến chúng điêu linh
Kể ra trời chẳng nên sinh chúng
Cùng chúng, tuổi thơ quá tận tình

Bài học, ôi thôi! chẳng thuộc lòng
Bài làm lại nữa cũng chưa xong!
Bị thầy mắng mỏ, bao là nhục
Phải phạt đành thôi danh dự tong

Chúng chịu khổ, kinh trước mọi điều
Ban ngày, chuông điểm, lại ban chiều
Khi thầy, rốt cuộc, đi ra khỏi
Buồng ngủ là sa mạc vắng teo

Ở đó, chập chờn trên vải sô
Liệm giường bằng sắt, ánh đèn mờ
Tiếng người ngủ ngáy dường như thể
Gió rít ngày đông, trên các mồ

Lúc các đứa kia đang ngủ gà
Vì quen nơi ngủ cảnh nhà pha
Thì ngày chủ nhật vương lòng chúng
Chúng thức để ôn lại chuyện nhà

Chúng nghĩ tới đêm ngủ mới rồi
Nhận chìm êm dịu ở trong nôi
Đôi khi lại được các bà mẹ
Cho ngủ nơi giường của các người

Ôi các mẫu thân, lỗi các bà
Vắng đây, làm chúng tưởng bao xa!
Thiếu cho những trẻ sơ sinh ấy
Một thứ chăm nom khó nói ra

Chúng được đưa cho chẳng thiếu gì
Nào chăn mền, lại áo sơ mi
Nhưng tay người khác bận cho chúng
Nên áo cùng chăn chẳng ấm gì

Tuy được các bà phụ mặc dầu
Chúng không quên được các bà đâu
Đầu xinh chúng giấu vào trong gối
Nức nở đòi phen, chúng nghẹn ngào


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)