Thơ » Pháp » Stéphane Mallarmé
Đăng bởi Vanachi vào 30/10/2008 07:55
De l’éternel Azur la sereine ironie
Accable, belle indolemment comme les fleurs,
Le poëte impuissant qui maudit son génie
A travers un désert stérile de Douleurs.
Fuyant, les yeux fermés, je le sens qui regarde
Avec l’intensité d’un remords atterrant,
Mon âme vide. Où fuir ? Et quelle nuit hagarde
Jeter, lambeaux, jeter sur ce mépris navrant ?
Brouillards, montez ! versez vos cendres monotones
Avec de longs haillons de brume dans les cieux
Que noiera le marais livide des automnes,
Et bâtissez un grand plafond silencieux !
Et toi, sors des étangs léthéens et ramasse
En t’en venant la vase et les pâles roseaux,
Cher Ennui, pour boucher d’une main jamais lasse
Les grands trous bleus que font méchamment les oiseaux.
Encor ! que sans répit les tristes cheminées
Fument, et que de suie une errante prison
Eteigne dans l’horreur de ses noires traînées
Le soleil se mourant jaunâtre à l’horizon !
- Le Ciel est mort. - Vers toi, j’accours ! Donne, ô matière,
L’oubli de l’Idéal cruel et du Péché
A ce martyr qui vient partager la litière
Où le bétail heureux des hommes est couché,
Car j’y veux, puisque enfin ma cervelle, vidée
Comme le pot de fard gisant au pied d’un mur,
N’a plus l’art d’attifer la sanglotante idée,
Lugubrement bâiller vers un trépas obscur...
En vain ! l’Azur triomphe, et je l’entends qui chante
Dans les cloches. Mon âme, il se fait voix pour plus
Nous faire peur avec sa victoire méchante,
Et du métal vivant sort en bleus angelus !
Il roule par la brume, ancien et traverse
Ta native agonie ainsi qu’un glaive sûr ;
Où fuir dans la révolte inutile et perverse ?
Je suis hanté. L’Azur ! l’Azur ! l’Azur ! l’Azur !
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 29/10/2008 07:55
Sự nhạo cợt nhẹ nhàng của trời xanh vĩnh viễn
Đẹp lạnh lùng như hoa, đè nặng lên nhà thơ
Kẻ bất lực nguyền rủa thiên tài của hắn
Suốt dọc vùng khổ đau một xa mạc cằn khô.
Trốn chạy, mắt nhắm nghiền, ta cảm nghe rất rõ
Niềm ân hận ùa vào hồn trống trải của ta
Trốn dâu? Đêm tối kinh hoàng nào che ta vứt bỏ
Giấy vụn trên niềm khinh bỉ đáng xót xa?
Mù hãy dâng lên! Đem tro của người tung vãi
bằng dảy sương mù rách nát giữa trời xanh
Làm chìm lỉm mặt hồ thu nhợt tái
Và dựng lên khung trần lớn yên bình.
Hỡi phiền muộn, ra khỏi đầm quên lãng
Gơm nhặt bùn cùng lau sậy xanh xao
Để lấp lại bằng tay không biết nản
Những lỗ tròn xanh mà chim khoét hỗn hào
Những ống khói buồn hãy không ngừng toả khói
Và theo với ngôi nhà tù tăm tối la đà
Trong vệt đen dài hãi hùng, hãy tắt
Mặt trời nâu vàng hấp hối chân trời xa
-Trời đã chết. Ngươi hãy cho ta, ôi thể chất
Quên Tội tình cùng lý tưởng gắt gay
Kẻ tử đạo này đến chia phần rơm rác
Nơi bày đàn người sung sướng ngủ say
Óc trống rỗng cuối cùng ta chỉ muốn
Như bình phấn nằm trơ ở dưới chân tường
Không tô lục chuốt hồng nguồn suy tưởng
Đi về ngôi mộ tối om trong tiếng ngáp chán chường
Chỉ hoài công. Trời xanh cuối cùng đã thắng
Hát trong lời chuông. Vang dậy giữa hồn ta
Khúc khải hoàn bạo tàn gây khiếp đảm
Đây tiếng đồng nhạc xanh biết ngân nga
Trong sương khói, trong xa xưa, cuộn chảy
Như gươm xuyên thân hấp hối bẩm sinh
Trốn đâu khỏi cơn nổi loạn vô ích và tai ác
Ám ảnh hồn ta! Xanh! Xanh! Xanh!