Đăng bởi nguyenvanthiet vào 09/06/2007 09:18
“Отчего луна так светит тускло
На сады и стены Хороссана?
Словно я хожу равниной русской
Под шуршащим пологом тумана” -
Так спросил я, дорогая Лала,
У молчащих ночью кипарисов,
Но их рать ни слова не сказала,
К небу гордо головы завысив.
“Отчего луна так светит грустно?” -
У цветов спросил я в тихой чаще,
И цветы сказали: “Ты почувствуй
По печали розы шелестящей”.
Лепестками роза расплескалась,
Лепестками тайно мне сказала:
“Шаганэ твоя с другим ласкалась,
Шаганэ другого целовала.
Говорила: “Русский не заметит...
Сердцу - песнь, а песне - жизнь и тело...”
Оттого луна так тускло светит,
Оттого печально побледнела.
Слишком много виделось измены,
Слез и мук, кто ждал их, кто не хочет.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Но и все ж вовек благословенны
На земле сиреневые ночи.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 09/06/2007 09:18
"Tại vì đâu ánh trăng chiếu lu mờ
Lên thành quách, lâu đài, lên vườn tược
Cứ ngỡ như đi giữa cánh đồng Nga
Dưới màn sương mù kêu lên sột soạt".
Anh đã hỏi, Laly yêu dấu ạ
Những cây tùng yên lặng đứng trong đêm
Nhưng hàng cây không một lời thủ thỉ
Mà ngọn cây cứ kiêu hãnh vút lên.
"Tại vì đâu ánh trăng soi buồn vậy?"
Trong rừng yên anh hỏi những cành hoa
Hoa nói rằng: "Nhà ngươi đâu cảm thấy
Những bông hồng xào xạc bởi xót xa".
Những cánh hoa hồng rã rời, tan tác
Những cánh hoa như thủ thỉ bên tai:
"Saganê giờ đã yêu người khác
Saganê hôn người khác mất rồi.
Hoa nói rằng: "Người Nga không để ý..
Bài hát cho tim nhưng hát phải có đời..."
Nên vì thế trăng vàng soi uỷ mị
Nên trăng mờ, trăng buồn bã khôn nguôi.
Đã từng gặp quá nhiều điều gian dối
Nước mắt, khổ đau ai muốn ai không
.............................
Nhưng dù sao muôn đời ta vẫn đợi
Vẫn mang ơn trần thế những đêm hồng.
“Sao ánh trăng đêm nay mờ đục thế
Chiếu trong vườn, trên bức tường xây?
Như thể tôi đang đi trên cánh đồng Nga vậy
Giữa sương mù bốn phía bủa vây” -
Tôi hỏi vậy, Laly thân yêu hỡi,
Trước hàng cây trắc bá ngủ trong đêm
Nhưng cây lặng im, một lời chẳng nói,
Hướng trời cao đầu ngạo nghễ ngẩng lên.
“Sao ánh trăng đêm nay buồn thế?”
Tôi hỏi hoa trong cánh rừng già
Hoa trả lời: “Anh tự mình đoán lấy,
Qua nét rầu rầu xao xác đoá hồng kia”.
Đoá hồng rãi những cánh mềm xuống đất,
Những cánh hoa nghẹn ngào thủ thỉ cùng tôi:
“Sagane của anh đã yêu kẻ khác,
Sagane ôm hôn kẻ khác rồi!”
Hoa lại nói: “Chàng trai Nga, sao chẳng thấy...
Bài ca là dành cho những trái tim yêu,
Mà dành cho bài ca là cuộc đời, thể xác...
Nên trăng buồn, trăng mờ đục trên cao”.
Từng chứng kiến bao đổi thay, tráo trở,
Lệ, đau buồn,... ai chối từ, ai chờ đợi vấn vương,
..............................................................
Nhưng dẫu sao trọn đời tôi xin cảm tạ
Trái đất này: những đêm tử đinh hương.