Đêm buông rũ theo từng cơn tuyết đổ
Nhìn cánh đồng tôi vừa lướt chân qua
Đất mênh mông bao phủ tuyết sương sa
Chỉ lác đác cỏ rài và gốc rạ

Rừng đây đó ngập tràn bông tuyết xoả
Những thú rừng còn ngột ngạt trong hang
Tôi vô hồn lạc lõng giữa hồng hoang
Bước độc lữ đưa tôi về vô thức

Hồn mang nặng niềm cô đơn đau nhức
Nghĩ một mai day dứt sẽ nhạt mờ
Sẽ nhoà dần màn tuyết trắng giăng tơ
Lòng vắng lặng, đâu còn chi diễn tả?

Tôi bình thản trước không gian xa lạ
Giữa ngàn sao - nơi chẳng có bóng người
Tình quê hương ngự trị ở trong tôi
Tôi chẳng ngại những nơi như hoang mạc!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)