Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 30/08/2007 16:53, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 01/09/2007 15:13
Dans les rues de la ville il y a mon amour. Peu importe où il va dans le temps divisé. Il n'est plus mon amour, chacun peut lui parler. Il ne se souvient plus; qui au juste l'aima?
Il cherche son pareil dans le voeu des regards. L'espace qu'il parcourt est ma fidélité. Il dessine l'espoir et léger l'éconduit. Il est prépondérant sans qu'il y prenne part.
Je vis au fond de lui comme une épave heureuse. A son insu, ma solitude est son trésor. Dans le grand méridien où s'inscrit son essor, ma liberté le creuse.
Dans les rues de la ville il y a mon amour. Peu importe où il va dans le temps divisé. Il n'est plus mon amour, chacun peut lui parler. Il ne se souvient plus; qui au juste l'aima et l'éclaire de loin pour qu'il ne tombe pas?
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 30/08/2007 16:53
Có 1 người thích
Trên những con đường thành phố có tình yêu của ta. Nàng đi đâu trong thời gian bị chia cắt chẳng có gì quan trọng. Nàng không còn là tình yêu của ta, ai cũng có thể chuyện trò với nàng. Nàng không còn nhớ ra; ai đúng ra là kẻ đã yêu nàng?
Nàng tìm hình ảnh giống mình trong những cái nhìn mong ước. Khoảng không nàng đi qua là lòng chung thủy của ta. Nàng vẽ ra hi vọng và nhẹ nhàng khước từ nó. Chẳng cần dự phần nàng vẫn có ưu thế hơn cả.
Ta sống trong sâu thẳm tình yêu như một xác thuyền trôi hạnh phúc. Nỗi cô đơn của ta không hề biết nó chính là kho báu của nàng. Trong kinh tuyến bao la nơi tình yêu ta cất cánh, sự tự do của ta đào chỗ cho mình.
Trên những con đường thành phố có tình yêu của ta. Nàng đi đâu trong thời gian bị chia cắt chẳng có gì quan trọng. Nàng không còn là tình yêu của ta, ai cũng có thể chuyện trò với nàng. Nàng không còn nhớ ra; ai đúng ra là kẻ đã yêu nàng và soi sáng cho nàng từ xa để nàng khỏi ngã?
Gửi bởi ngo_ai_nee ngày 06/09/2007 11:41
Tình yêu của tôi thơ thẩn trên đường phố. Chẳng lẽ còn ý nghĩa đi về đâu trong sự lựa chọn con đường? Đã lìa đứt sợi chỉ của thời gian. Giờ đã không còn là tình yêu tôi nữa mà mỗi người đều có thể chuyện trò. Tình đã quên tất cả, tình đã chẳng nhớ ra, ai đã trao cho tình linh hồn ngày đó?
Tình bây giờ đi tìm người như thế trong sự hứa hẹn của những ánh mắt nhìn. Tình xuyên qua không gian mà sự thủy chung của tôi vẫn giữ gìn. Tình vẽ ra hy vọng rồi xóa đi niềm hy vọng thật vô tâm. Tình trăm trận trăm thắng không tham dự vào những chiến công.
Tôi vẫn sống trong sâu thẳm của tình, giống như mảnh vỡ hạnh phúc của con tàu bị chìm. Tình không biết rằng sự cô đơn của tôi trở thành sự giàu có của tình. Trên đường kinh tuyến mênh mông, nơi đánh dấu sự thăng hoa của tình, tự do của tôi làm cho tình đổ vỡ.
Tình yêu của tôi thơ thẩn trên đường phố. Chẳng lẽ còn ý nghĩa đi về đâu trong sự lựa chọn con đường? Đã lìa đứt sợi chỉ của thời gian. Giờ đã không còn là tình yêu tôi nữa mà mỗi người đều có thể chuyện trò. Tình đã quên tất cả, tình đã chẳng nhớ ra, ai đã trao cho tình linh hồn ngày đó, ai đã chiếu sáng cho tình từ xa, để cho tình khỏi ngã.