Đăng bởi nguyenvanthiet vào 06/06/2007 06:56
41
Когда мы шли в далекие края,
«Куда?» – не задавал вопросов я.
Я спрашивал: «Когда назад вернемся?» –
Там оставалась родина моя.
42
Из раны кровь стекает струйкой длинной,
Но ни слезинки... Есть у нас закон:
Дороже крови слезы для мужчины.
А иначе – какой мужчина он?
43
Совсем не тем, что снег пошел, я возмущен…
Но как твоих волос посмел коснуться он!
Я ветер не виню, что дует он, трубя,
Но как обидно мне, что обнял он тебя!..
44
Есть ли истина известней:
Убивает старость песню.
И наоборот бывает:
Песня старость убивает.
45
Ступка пожаловалась барабану:
«Бьют и не платят… А бьют постоянно…»
«Бьют и меня, – барабан ей в ответ, –
Бьют и не кормят, – и выхода нет…»
46
Жена говорит мне: «Когда это было?
В какой это день мы поссорились, милый?»
«Не помню что-то, – я ей отвечаю, –
Я попросту дней этих в жизнь не включаю».
47
Я видел, как осень, ветрами продута,
Гудела, цветы и растенья губя.
И дал себе слово я в эту минуту,
Не сравнивать больше с цветами тебя.
48
У нас с тобой разными радости стали,
У нас с тобой разными стали печали…
Но все б эти радости – будь моя воля! –
Сменил без возврата на общую боль я!
49
Я знаю наизусть всего Махмуда,
Но вот не понимаю одного:
Откуда о любви моей, откуда
Узнал он до рожденья моего?
50
Закону следуя, в теченье дня пять раз
Усердный человек творит намаз,
Мне надо бы – грехам потерян счет –
Не пять творить намазов, а пятьсот.
51
Когда б свои ошибки стал я хоронить,
Всю землю в кладбище пришлось бы превратить.
Когда б для них надгробье я тесал,
На эти плиты не хватило б скал.
52
Юность, юность – комедия, вспомнить смешно…
Зрелость – драма. Ее уж сыграл я давно.
Нынче старость. Играю трагедию я.
Опускается занавес бытия.
53
У нас перед домом чинара росла,
Но падают листья, ведь осень пришла.
Я тоже, как дерево, гордо стоял,
Слова, как осенние листья, ронял.
54
Висят кинжал с пандуром на стене.
Идут года, казаться стало мне:
Возьму пандур – кинжал из ножен рвется,
Кинжал – пандур вдруг стоном отзовется.
55
Грозятся нам законов кулаки,
Они грозны, сильны, хитры, ловки,
Я песнями своими простоват,
Но все кажется, что в чем-то виноват.
56
Луна могилы предков освещает,
От их лица она мне сообщает:
Не торопись сюда, где все равны,
Ведь не увидишь даже и луны.
57
Ах, кони, кони, где вы все теперь?
Ах, песни, песни, где вы все теперь?
Не слышно больше звяканья уздечки,
А вместо песен – речи, речи, речи…
58
Родятся мысли новые во мне,
Но чувства новые где взять под старость мне?
Мечети, храмы можно возродить,
С разрушенной любовью как мне быть?
59
Сто ласковых названий для верблюда
В арабском языке, подобно чуду.
А мы друг друга бранью осыпаем,
По тысяче ругательств изрыгаем.
60
Орать с трибуны предлагают мне,
Не лучше ли шептаться в тишине
С красавицей застенчивой и юной,
Чем глотки драть на митинге с трибуны?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi nguyenvanthiet ngày 06/06/2007 06:56
41
Khi lên đường đi về chốn xa xôi
Tôi không hỏi rằng: "Chúng ta đi đâu đấy?"
Tôi chỉ hỏi: "Khi nào ta quay lại?"
Nơi vẫn còn quê hương yêu dấu của tôi.
42
Từ vết thương máu đang chảy thành dòng
Nhưng nước mắt thì không... theo qui luật:
Quí hơn máu, nước mắt với đàn ông
Còn nếu không – sao gọi đàn ông được?
43
Anh không ngạc nhiên khi trời rơi đầy tuyết
Nhưng sao tuyết cả gan chạm lên mái tóc em!
Anh cũng không trách gì ngọn gió kia gào thét
Nhưng thấy mếch lòng khi ngọn gió ôm em!
44
Một điều ai ai cũng rõ
Tuổi già giết chết bài ca
Nhưng mà đôi khi vẫn có
Bài ca giết chết tuổi già.
45
Cối than phiền với trống xong rồi khóc:
"Người ta đánh tôi mà chẳng trả tiền..."
Trống trả lời: "Tôi cũng bị thường xuyên
Đánh mà không nuôi – chẳng có cách nào khác..."
46
Vợ bảo tôi: "Anh còn nhớ khi nào
Là cái ngày hai chúng mình cãi lộn?"
Tôi trả lời: "Anh chẳng nhớ ra đâu
Những ngày này trong đời không tính đến".
47
Anh nhìn thấy mùa thu nổi gió
Kêu vù vù, thổi giạt cỏ và hoa
Anh tự nhủ lòng mình trong phút đó
Không bao giờ đưa em sánh với hoa.
48
Giữa anh và em niềm vui đã khác nhau
Cả nỗi buồn hai ta giờ cũng khác...
Nhưng tất cả niềm vui này – giá anh làm được
Anh sẽ thay chúng bằng một nỗi đau chung!
49
Tôi thuộc lòng tất cả thơ Makhmud
Nhưng mà không sao hiểu được một điều:
Vì sao tình yêu của tôi, vì sao
Khi tôi còn chưa sinh ông biết trước?
50
Theo luật lệ: trong một ngày năm lần
Người ngoan đạo phải chăm lo cầu nguyện.
Giá mà tôi – lỗi lầm không tính đến
Không phải năm lần mà là năm trăm.
51
Giá mà lỗi lầm của mình tôi đem chôn
Thì cả mặt đất này sẽ biến thành nghĩa địa.
Giá mà cho lỗi lầm tôi khắc bia mộ chí
Thì núi đá dẫu bao nhiêu cũng sẽ không còn.
52
Nhớ lại tuổi xuân giống như hài kịch
Tuổi trưởng thành – chính kịch. Tôi đóng đã từ lâu
Bây giờ tuổi già tôi vào vai bi kịch
Màn cuộc đời khép lại đã bắt đầu.
53
Trước nhà tôi cây tiêu huyền đang lớn
Nhưng trút lá vàng khi đến mùa thu
Giống như cây, tôi đứng đây kiêu hãnh
Buông những lời như lá rụng mùa thu.
54
Đàn và dao tôi vẫn treo trên tường
Tháng năm trôi, tôi ngỡ là có chuyện:
Dao rời khỏi vỏ – khi tôi ôm đàn
Khi tôi cầm lấy dao - đàn lên tiếng.
55
Họ đe doạ chúng tôi dùng luật rừng
Họ dũng mãnh, khôn ngoan và dữ dội
Tôi ngây thơ với bài hát của mình
Nhưng nghĩ rằng có điều chi lầm lỗi.
56
Trên mộ của người xưa lấp lánh ánh trăng
Từ nét mặt người xưa trăng nói với tôi như vậy:
Về cái nơi tất cả đều như nhau đừng vội
Bởi chốn này người không còn được thấy cả ánh trăng.
57
Những con ngựa, các ngươi ở đâu rồi?
Và các ngươi, giờ ở đâu, bài hát?
Không còn nghe tiếng gõ đều móng guốc
Thay vì bài ca – chỉ thấy những lời.
58
Trong đầu tôi nảy ra nhiều suy nghĩ mới
Nhưng tình cảm mới khi già tôi biết lấy đâu ra?
Nếu Thánh đường bị phá đi có thể còn xây lại
Nhưng tình yêu đã chết rồi tôi biết lấy đâu ra?
59
Trăm tên gọi dễ thương cho lạc đà
Bằng tiếng Arập như điều kỳ diệu.
Còn con người khi chửi nhau tuôn ra
Cả nghìn câu rất chi là tục tĩu.
60
Người ta gọi tôi bước lên diễn đàn
Tôi thích được thì thầm trong im lặng
Với cô gái đẹp trẻ trung, e thẹn
Còn hơn gào to ở chốn diễn đàn.