Thơ » Áo » Rainer Maria Rilke
Đăng bởi Takya Do vào 08/09/2017 12:39
Flugsand der Stunden. Leise fortwährende Schwindung
auch noch des glücklich gesegneten Baus.
Leben weht immer. Schon ragen ohne Verbindung
die nicht mehr tragenden Säulen heraus.
Aber Verfall: ist er trauriger als der Fontäne
Rückkehr zum Spiegel, den sie mit Schimmer bestaubt?
Halten wir uns dem Wandel zwischen die Zähne,
daß er uns völlig begreift in sein schauendes Haupt.
Ach, wie ihr heimlich vergeht!
Wer hat es verstanden,
daß ihr den Nachen gedreht
ohne zu landen?
Keiner erfaßt es. Wo singt
rühmend ein Mund?
Alles vertaucht und ertrinkt,
drängt sich am Grund.
Drüberhin treibt uns der Schwung,
wie das Gefäll ihn leiht...
Nichtmal zur Spiegelung
bleibt uns Zeit
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Takya Do ngày 08/09/2017 12:39
Cát bụi thời gian. Cả những tổ ấm được ban ơn
cũng lặng lẽ khuất dần.
Đời sống thường phiêu du. Những chân cầu không nhịp
vô ích trơ gan ra đó.
Nhưng tàn phai: có rầu lòng hơn cái đài phun nước
phải trở về làm mặt gương phẳng lặng bụi bặm vương đầy?
Ta cắn chặt trong răng sự đổi thay,
đến đỗi ta bị lột trần trước con mắt tò mò của nó.
Ồ trông kìa các ngươi đang ngấm ngầm mục rữa!
Ai có thể hiểu rằng
các ngươi bẻ lái con thuyền
lại không hề tìm bến đỗ?
Chẳng ai ngờ. Đâu sẽ là nơi
vang lên những bài ngợi ca?
Mọi thứ biến mất tăm và bị nhấn chìm
chen chúc chốn tận cùng đáy nước.
Dòng cuốn kéo chúng ta lăn về bên kia
theo đà con dốc...
chúng ta không đủ thời gian
phản chiếu bóng mình.