Thơ » Áo » Rainer Maria Rilke
Đăng bởi Takya Do vào 07/09/2017 13:13
Wie hab ich das gefühlt was Abschied heißt.
Wie weiß ichs noch: ein dunkles unverwundnes
grausames Etwas, das ein Schönverbundnes
noch einmal zeigt und hinhält und zerreißt.
Wie war ich ohne Wehr, dem zuzuschauen,
das, da es mich, mich rufend, gehen ließ,
zurückblieb, so als wärens alle Frauen
und dennoch klein und weiß und nichts als dies:
Ein Winken, schon nicht mehr auf mich bezogen,
ein leise Weiterwinkendes -, schon kaum
erklärbar mehr: vielleicht ein Pflaumenbaum,
von dem ein Kuckuck hastig abgeflogen.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Takya Do ngày 07/09/2017 13:13
Ta đã biết thế nào là ly biệt.
Giờ ta còn biết: nó là thứ tối đen, vô cảm,
mời chào hoan hội thêm một lần,
để tàn nhẫn chia lìa ly tán.
Ta chỉ biết lặng nhìn, bất lực,
cái thứ kéo ta về cùng lúc lại buông tay để mặc ta đi,
nó ở lại, y như thể những người đàn bà
song bé nhỏ, trắng toát và rốt cục chỉ là:
một cái vẫy chào, chẳng còn hướng về ta,
một cái vẫy thoáng qua thầm lặng
khôn diễn đạt thành lời: tựa hồ từ cây mận
một con chim cúc cu vừa rời cành bay vút.