Đăng bởi Takya Do vào 07/09/2017 11:03
Die Nacht holt heimlich durch des Vorhangs Falten
aus Deinem Haar vergeßnen Sonnenschein.
Schau, ich will nichts, als Deine Hände halten
und still und gut und voller Frieden sein.
Da wächst die Seele mir, bis sie in Scherben
den Alltag sprengt; sie wird so wunderweit:
an ihren morgenroten Molen sterben
die ersten Wellen der Unendlichkeit.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Takya Do ngày 06/09/2017 11:03
Đêm lén lút thò tay qua rèm cửa
Luồn vào tóc em nhặt nắng bỏ quên.
Tôi nào muốn gì hơn được nắm tay em
và lặng lẽ bình yên hạnh phúc.
Hồn dần lớn, rời lo toan thường nhật
vươn trải ra xa, bừng nở rộn ràng
bến bờ tôi nơi hừng đông vừa rạng
con sóng đầu vô tận cũng vừa tan.