Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phan Trung Thành
Đăng bởi Cammy vào 29/04/2008 20:56
Ánh sáng chuyển động – que thử lên màu
những que thử – thứ dự báo hoặc là một tín hiệu
cắn tươi nề nếp
ở chỗ
mui thuyền cắt ban mai đi tìm hạt mới
bố tôi đẽo một chiếc cần cong suốt bốn mươi năm
năm mươi năm sáu mươi năm và bao năm nữa
chiếc cần cắt mặt Tam Giang…
nhiều vết cắt không nhận ra vết tím
nhiều lớp sóng chồng lên ngày biển động
tôi – que hàn thử Tam Giang…
em cầm thực đơn hình chiếc quạt, xin đừng cười tôi rất cố ý mời
hãy gọi món bóng anh ngày xưa ấy
hãy chọn đi hoặc nằm lộn gối
kéo lưỡi dài bảy gang và hít thở ba gang
còn viết? Động từ mai một
em cầm lên thực đơn hình chiếc quạt
ở chỗ
một con giun đất thèm căng sợi dây đàn
nước bọt nó thừa cơn lụt nó
nhưng tổ tiên loài giun không hóa rồng
nơi tự do chết nơi sinh ra
còn những niềm tin
đông cứng
xin đừng cười – em cầm lên thực đơn hình chiếc quạt
năm ngón tôi xòe rộng
ánh sánh chuyển động
ở tầng bốn này… nắng… gió… và… que thử vứt đi…