giữa ồn ào bụi bặm phố phường
bỗng chốc ta rơi vào tĩnh lặng
biên biếc cỏ
biên biếc lá
trăng óng vàng dòng sông nhẹ trôi
con đường cỏ quê
lối xe ngựa từng qua trong quá khứ
những bóng áo một thời dịu dàng bay
bên hoa đồng cỏ nội
trong người
có nặng nợ quê hương?
những con đò neo trên bến vắng
lặng lẽ hàng cây xanh
lặng lẽ sóng gợn mặt nước
lòng bâng quơ buồn...
giấc mơ thuở ấu thơ dụ ta đi mãi
đi mãi
những bông cúc mùa thu sao lại trắng trong chiều
những trái mướp già cong trên dàn xiêu vẹo
chờ ai?
em có còn như cánh sen hồng phủ thơm trời xuân?

chợt ngẩn ngơ buồn bởi bờ lau lách xa xa
nhà quê nghèo mờ trong ánh đèn dầu leo lét
cái giếng của cha và đôi quang gánh của mẹ
hàng lu chờ mưa không nước ểnh ương rầu
uềnh...oang...uềnh...oang...
câu vọng cổ chị buông
không đúng nhịp!
một mai kia
bình minh ấm áp ánh mặt trời
những rạ rơm còn thơm sau mùa gặt
hiếm hoi bước chân hạnh phúc
có về?
cố lắng nghe
vẫn tiếng ếch nhái ngắt ngang buồn
dường như có ai chờ bên chiếc cầu ao khi đêm đã đến
dường như mẹ còn ru con
kẽo kẹt nhịp võng?
một mai kia
cái giếng của cha rì rầm tiếng đàn kìm mùa xuân
quang gánh của mẹ lao xao tiếng gà cục tác
ngồi bên hàng lu
nước mưa tràn ngọt
một mai kia khi người bỏ xứ
kỷ niệm có là cái cớ để tìm về?


4.4.2005

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]