Trên ngọc điện chín lần mây phủ,
Cõi Việt Nam địa tú chung linh.
Trần triều đang thủa thanh bình,
Nửa nghìn năm, gặp hội lành minh lương.
Đức vương phụ thiên hoàng diễn phái,
Ngọc phổ trong dòng dõi thần minh.
Thử xem tạo hoá hữu tình,
Bể non đúc cả tú linh một nhà,
Cửa vương mẫu gió hoà mưa thuỵ,
Mộng Thanh Bào tiên tử giáng sinh.
Tài văn võ, đức thông minh,
Biên cương thành vững, triều đình cột cao.
Nghe Nguyên khấu tàu vào cửa bể,
Tờ hịch trong chín bệ ban ra.
Khâm truyền hoàng thúc hưng qua,
Thánh vương trao lịnh ấn cờ Nguyên nhung.
Bên vương tử quốc công tiết độ,
Bên tiếp tuỳ phò mã thượng công.
Vĩnh Lâm là tướng tiên phong,
Tả Yết, hữu Dã hai ông chu toàn.
Môn khách những Phùng Hoan, Mao Toại,
Văn giúp mưu, võ lại giúp uy.
Ba quân vâng lịnh chỉ huy,
Gia thần giả nghĩa chủ tri phen này.
Đã được kẻ chém cây, khoan ván,
Lại sai người bắn đạn buông tên.
Hoàng thân quốc thích quý quyền,
Giương uy cũng giận giặc Nguyên quật cường.
Khắp miếu đường lưỡng ban văn võ,
Liệt quan quân đội ngũ chư doanh.
Đều cùng khâm mệnh đế đình,
Đồng cừu một niệm tiến chinh cõi ngoài.
Thây Mã Nhi chôn nơi bụng cá,
Xác Bá Linh ba ngả chia phanh.
Sơn hà rửa sạch hôi tanh,
Tiếng ca lừng lẫy quân thanh khải hoàn.
Trên bệ ngọc long nhan hớn hở,
Nhạc thiều tâu tiệc mở thưởng công.
Vương, công, hầu, tướng vinh phong,
Nổi danh hai nước anh hùng nộp uy.
Hai nhạc đã thu về chính khí,
Đền Dược Sơn tụ tuỵ tinh anh.


Đây là một trong nhiều bài thơ trong tiểu thuyết Hưng Đạo Vương của Phan Kế Bính, in lần đầu năm 1912, nhiều khả năng do Phan Kế Bính tự sáng tác.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]