Đăng bởi tôn tiền tử vào 22/09/2024 11:08
Than ôi!
Miền êm bể quế, vẻ uân lương pha sóng nước mênh mang;
Bóng ngút nhà xuân, dấu truân tịch cách suối vàng khơi thẳm.
Cảnh sầu lạnh lẽo ba đông;
Lễ hiếu dãi dầu muôn dặm.
Từ được nương vầng nhật nguyệt, vâng tuần tuyên đòi chốn xa xăm;
Chỉn từng gìn dạ băng sương, đủ thanh thận mọi bề cẩn nắm.
Hương quan khách chửa tìm về;
Gia thất con còn để chậm.
Tóc việc năm tuần mới lẻ, cánh bằng đương trước gió thênh thênh;
Giấc hoè một phút vừa tan, xe hạc đã lên mây chắm chắm.
Thuở Đồng Xuân nào kịp lo toan;
Thú Hưng Hoá càng thêm cảm gẫm.
Đất Bắc trải mười năm rong ruổi, hổ hoạn trang chửa chút đượm nhuần;
Thành Đông hầu năm tháng năn than, hiềm tang cụ lấy đâu bày sắm.
Nhẹ đưa thêu thuận, tuôn lệ đôi hàng;
Gần cứa mạch yên, dứt lòng mấy tấm.
Lần lữa gang đồng cõi quạnh, tới gian truân lại thấy, quê cha đất tổ ngậm ngùi thay;
Đìu hiu tranh cỏ nền xưa, toan sinh tụ bao đành, phận mẹ tình con nênh nổi lắm.
Máy hoá công khéo bỗng so le;
Kiếp phù thế biết sao đầm ấm.
Rày nhân:
Bày lễ sơ ngu;
Dâng toà cố tẩm.
Lạt lẽo rau khe nước suối, gót côi ngưng lui tới và phen;
Mịt mờ khói bãi mây làng, phách suốt để trông nhìn một nắm.
Hỡi ôi cảm thay!