Thơ » Việt Nam » Cận đại » Phan Châu Trinh » Tây Hồ thi tập
Đăng bởi Vanachi vào 27/08/2005 17:30, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 29/09/2020 09:34
纍纍鐵鎖出都門,
慷慨悲歌舌尚存。
國土沉淪民族瘁,
男兒何事怕崑崙。
Luy luy thiết toả xuất đô môn,
Khảng khái bi ca thiệt thượng tồn.
Quốc thổ trầm luân dân tộc tuỵ,
Nam nhi hà sự phạ Côn Lôn.
Gông xiềng mang nặng, ra khỏi cửa đô thành,
Buồn hát một cách khảng khái, lưỡi vẫn còn.
Đất nước đắm chìm, dân tộc tiều tuỵ,
Nam nhi chuyện gì mà sợ Côn Lôn.
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Mang xiềng nhẹ bước khỏi đô môn,
Hăng hái cười reo lưỡi vẫn còn.
Đất nước hãm chìm dân tộc héo,
Làm trai chi sá thứ Côn Lôn.
Gửi bởi Nguyễn Lãm Thắng ngày 01/03/2013 22:57
Xích xiềng ra khỏi cổng thành
Lời ca khảng khái, lưỡi đanh vẫn còn
Nước trầm luân, dân héo hon
Làm trai đất Việt, Côn Lôn sá gì?
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 31/05/2014 14:18
Xiềng gông cà kệ biệt đô môn,
Khảng khái ngâm nga lưỡi vẫn còn.
Đất nước đắm chìm nòi giống mỏn,
Thân trai nào sợ cái Côn Lôn.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 26/08/2019 15:55
Xiềng gông nặng biệt thành đô,
Ca buồn khẳng khái lưỡi ta vẫn còn.
Đắm chìm dân nước héo hon,
Nam nhi đâu sợ Côn Lôn cuối trời.
Gửi bởi Đồng Thành ngày 03/08/2020 10:49
Xiềng gông nặng biệt đô môn,
Buồn ca khẳng khái vẫn còn lưỡi ta.
Đắm chìm dân nước xót xa,
Côn Lôn đâu sợ đày ra chốn nầy.