Đăng bởi tôn tiền tử vào 06/01/2024 08:29
Ngước nhìn hòn Vọng phu
Chị không nói
Chỉ cúi đầu trầm tư
Hòn Vọng phu
Đá núi cũng mòn
Vết sẹo thời gian
Vầng trăng mãi không tròn.
Chiến tranh đi qua
Gương mặt mỏi, nỗi đau đọng lại
Những dấu tích đã hằn sẹo thời gian.
Chị lặng ngắm
Hòn Vọng phu chờ chồng
Ôm thắng năm
Những chuỗi ngày vô vọng.
Mẹ bồng con
Tê tái héo hon
Vách đá nứt đau khoảng trời rạn vỡ
Chị lặng thầm nhặt ánh trăng rơi