Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Phạm Thôn Nhân vào 28/02/2017 09:32, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 05/01/2020 11:19

Mắt sáng lại, không còn mờ mịt nữa,(*)
Chợt nhận ra thu nhẹ bước bên thềm.
Qua cửa sổ, hình như trời xanh lại.
Cũng qua rồi mây xám lạnh sắc đêm.

Nắng lại dịu, hàng sâú lại xanh mềm,
Sấu hết trái báo hạ qua em nhỉ.
Mắt hết mờ, nhưng anh già nua cũ kỹ,
Em hào hoa, đằm thắm, mơ màng.

Câu thơ xưa hợp đến ngỡ ngàng:
Em đã về, còn anh đã lão.(**)
Không trách thời gian, trách phận mình duyên ảo,
Để câu thơ sớm rơi rụng lá vàng.

Biết bao đêm anh thầm gọi thu sang,
Để những tứ thơ ánh lên mầu nhung nhớ,
Để khúc thu ca lại vang lên một thủa,
Thủa thu vàng đằm thắm trẻ trung.

Đêm nay gió bấc về se sắt lạ lùng.
Cơn bão số 2 đem thu về đỏng đảnh.
Đừng đùa bỡn, đừng hát những ca từ thu lóng lánh,
Để tĩnh tâm anh tìm lại khúc thu riêng.


08/2016

(*) Mờ mắt do thoái hoá đáy mắt và đục bao sau, sụp mi… nay đã khá hơn.
(**) Bài thơ tìm thấy trên mộ cổ:
Quân sinh ngã vị sinh
Ngã sinh quân dĩ lão
Quân hận ngã sinh trì
Ngã hận quân sinh tảo

(Chàng sinh thiếp chửa chào đời
Thiếp sinh chàng đã già rồi còn đâu!
Chàng buồn vì thiếp sinh sau
Bởi chàng sinh sớm thiếp sầu nghìn thu...
- Mai Văn Tạo dịch)


Nguồn: Phạm Ngọc San, Khoảng lặng xôn xao, NXB Hội Nhà văn, 2018