Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Phạm Thôn Nhân vào 03/04/2012 15:35, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Phạm Thôn Nhân vào 03/04/2012 21:21

“Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
Với khi thét khúc trường ca dữ dội...“

(Thế Lữ)

Rừng xanh
Một thủa...

Mưa ngàn, gió núi, lán nứa, sương giăng...
Trăng quên khe suối
Khói Hoàng Cầm không xua vắt muỗi
Lá rừng cắt vụn ánh trăng...

Sớm
Vén sương tìm đất,
Trưa
Vén mây tìm trời,
Hưng hửng
Đổ mưa
Tối sập chơi vơi...
Dối gian ngày tháng
Ngây ngô đếm tuổi ngàn cây...
Rừng theo bước gió mây,
Đổi mùa
Thay lá.
Áo vẫn trung trinh,
thuỷ chung
Ươm cấy ước mơ xanh...

Đêm
Báng súng buốt tê
Sương giăng trắng lạnh
Thả giấc mơ theo suối khát ngày về!
Lâng lâng cùng tiếng chim tìm quả chín
Bồi hồi nhớ Mẹ, nhớ quê!...

Cổ tích, tiếu lâm, thơ nhạc,
Cười đến say mê
Rẽ ngôi giữa
Làm duyên với cây già ngàn tuổi!
Gió và chân
Hôn mòn đá cuội
Sẵn sàng bón tên-tuổi
cho xanh những rừng già

Tóc bạc bay, cổ tích đã qua.
Chợt im bặt.
Vì vắng
Dăm người từng yêu cổ tích!


Nguồn:
1. Phạm Ngọc San, Chạng vạng hoa đèn, NXB Hội Nhà văn, 2011
2. Phạm Ngọc San, Sương đâu chỉ là mờ đục, NXB Hội Nhà văn, 2015