Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Phạm Vân Anh
Đăng bởi Cammy vào 04/05/2008 11:23
Ở đâu đó giữa những đại dương xa xôi
Là nơi linh hồn tổ tiên tôi trú ngụ
Dưới lớp sóng bạc lang thang
Một ngôn ngữ được sinh ra
Những đứa trẻ da đen thoát thai từ mẹ biển
Trống truyền tin lan xa
Theo đàn cá di cư
Những đứa con của lục địa đen trôi theo dòng hải lưu Sanakhai cùng với ngà voi, vàng, xạ hương, dạt đến miền đất mới
Mang hình trái tim rách nát lục địa trầm ngâm như chỉ chực bừng lên sa mạc lửa khi nhưng đứa con theo đoàn quân viễn chinh dày xéo đất người
Mọi thứ rồi sẽ bị lãng quên
Như nắm đất khô không níu nổi bước chân người xa xứ
Đầu nguồn sông là chỗ xa cuối nguồn sông nhất
Ngoài kia là đại dương
Xa lắm...
Biết nguồn ở đâu?
Người đàn bà những năm 50
Người đàn bà vú thon trái xoài địu con chèo xuồng độc mộc
Người đàn bà xanh xao ẩn hiện bãi dâu chiều
Đằm thắm ủ trong minh chú hoãng non của vạt rừng xavan hanh hoang nắng
Hàng bạch đàn kể cho nhau nghe về cánh đồng mây
Cánh đồng không ánh sáng dưới bóng đa cổ thụ
Trên đó
Linh hồn những người đến trước ngồi hát cho nhau nghe
Linh hồn những người đến trước cấy cày, săn bắn
Linh hồn những người đến trước khóc thương con cháu
Linh hồn những người đến trước ngồi chờ đợi những người đang đến và sẽ đến
Còn đàn quạ ngó ngiêng mách lẻo chuyện xưa sau
Họ đến rồi đi
Để lại mảnh đất này hố bom cày và thân cây đạn xé
Để lại nắm xương xa xứ còn vương dải khăn lữ khách
Trượt dần vào lãng quên
Tổ tiên tôi không biết
Về một hạt giống họ vô tình tra trên mảnh đất A đông lũa cỗi
Đã lách hạt mọc lên như cỏ dại
Qua rồi lại qua bao vụ mưa dầm
Run rẩy
Tôi lặng lẽ làm quen với mình
Làm quen với màu da từng cố tình che đậy
Tôi chào tôi
Chào giọng nói xa lạ
Chào nhịp trống tubông đập trong dòng máu
Chào mặt trời – thứ duy nhất lớn hơn tôi
Chào đám cây non cứ quẫy lên trong bão để không bật rễ
Mở cõi nhân gian
Những linh hồn vội vã bay qua mái nhà ẩm ướt
Trên cây gạo già cụt ngọn đàn quạ đứng khoe khoang
Tôi hỏi chúng về tổ tiên tôi
“Xa lắm“ - đàn quạ trả lời “linh hồn người chết thường bay đi tìm nguồn cội”
Và tôi chắc rằng
Ơ một nơi nào đó
Có thể là trên cánh đồng mây, trên mái lều hay
một ngôi sao xa thật xa
Tổ tiên tôi vẫn thầm phù hộ
Cho những mầm cây đang bén rễ đất này.