Thơ » Việt Nam » Cận đại » Phạm Tuấn Tài
Đăng bởi tôn tiền tử vào 09/04/2015 17:26
Tài sơ đức bạc phận thư sinh,
Nghĩ nỗi mình thôi lại giật mình.
Hỏi nợ tang bồng trơ mặt trắng,
Soi gương kim cổ thẹn mày xanh.
Nước non cau mặt trò dâu bể,
Thân thế đau lòng nỗi nhục vinh.
Thôi những buồn tênh càng chán ngắt,
Vòng trần khôn lẽ chạy vòng quanh.