Bài thơ chưa được ban quản trị kiểm duyệt sau khi gửi!
15.00
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Phạm Trường Giang vào Hôm kia 07:54

Đêm nay, tôi lịm vào giấc mộng muộn,
Bao nỗi nhớ lắng đọng, cuộn tròn, mê say,
Lòng buồn như mưa rơi lặng lẽ,
Người ơi, có chăng nghe thấy những vết thương này?

Đêm nay, mưa như gió vỗ về, lạnh buốt,
Lạc giữa những câu thề, tôi lỡ quên đi.
Mắt ướt, tôi chợt nhớ, lòng nghẹn ngào,
Môi khô nếm vị mặn, nỗi đau thấm đẫm.

Ngậm ngùi, bao tiếc nuối còn vương lại,
Cơn mưa như một bản nhạc cũ, buồn bã.
Từng giọt lệ rơi, tình yêu vụn vỡ,
Đưa nhau đi xa, như bóng chiều chìm khuất trong sương.

Ước mơ ấy, còn vẹn nguyên trong trái tim,
Mong sao yêu thương mãi tươi mới, thuần khiết,
Vì sao đêm dài thế, không thể trôi qua,
Tôi nhớ đến em, và cơn gió thổi vu vơ.

Người ơi, sao không đợi, cho tôi đếm từng khoảnh khắc,
Sao không chờ tôi qua hết những buồn bã?
Chỉ một lần nữa thôi, để tình yêu chúng ta không tan biến,
Nhưng vì đâu, mọi thứ rồi cũng phai tàn như làn sóng vỡ.


Vũng Tàu, Việt Nam, ngày 11/1/2021.