Thơ thành viên » Phạm Thanh Cải » Trang thơ cá nhân
Nó là khúc gỗ vô tâm, nhà nào chả cóKhông biết yêu thương, không biết giận hờnBạn thoải mái chặt, băm trên mặt nóNếu chân bị nó rơi vào, bạn sẽ què luôn.