Thơ » Việt Nam » Trần » Phạm Tông Ngộ
重門不掩雞聲午,
落花滿地紅無主。
荒涼故里木千章,
寂寞空山煙一縷。
浮雲富貴事已非,
汗竹功名終不朽。
客來感舊不勝情,
謁罷叢祠淚如雨。
Trùng môn bất yểm kê thanh ngọ,
Lạc hoa mãn địa hồng vô chủ.
Hoang lương cố lý mộc thiên chương,
Tịch mịch không sơn yên nhất lũ.
Phù vân phú quý sự dĩ phi,
Hãn trúc công danh chung bất hủ.
Khách lai cảm cựu bất thăng tình,
Yết bãi tùng từ lệ như vũ.
Mấy lớp cửa không khép, tiếng gà gáy giữa trưa,
Hoa rụng đầy đất, màu hồng không có chủ.
Làng xưa hoang lạnh, cây cối hàng nghìn màu sắc,
Núi trơ tịch mịch, một làn khói nhỏ [bốc lên].
Cảnh giàu sang như mây nổi, đã không đáng kể,
Công danh lưu sử sách, rốt cuộc còn mãi.
Khách đến đây, trước cảnh cũ, lòng xiết bao xúc động,
Yết xong ngôi đền hoang rậm, nước mắt như mưa.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gà trưa xao xác, ngõ không cài,
Hoa rụng đỏ vườn, chủ ấy ai.
Nghìn cụm cây làng chen chúc mọc,
Một làn khói núi thảnh thơi bay.
Giàu sang mây nổi, đà lầm lỡ,
Sử sách lưu danh, chẳng nát phai.
Cảnh đấy người đây bao cảm cựu,
Thăm xong đền cổ, lệ rơi dài.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 04/03/2017 08:37
Xao xác gà trưa cổng chẳng cài
Đỏ vườn hoa rụng chủ là ai
Làng xưa hoang lạnh ngàn cây biếc
Núi cũ tiêu điều cụm khói bay
Mây nổi giầu sang đâu có nữa
Danh lưu sử sách mãi còn đây
Bùi ngùi trước cảnh khôn cầm được
Đền cổ thăm xong lệ chảy dài
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 15/01/2019 16:41
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 07/12/2019 16:15
Giữa trưa gà gáy, cửa không cài,
Hoa đỏ rụng đầy, chủ chẳng ai.
Hoang lạnh làng xưa, cây vạn sắc,
Tịch liêu núi cũ, đụn sương bay.
Giàu sang mây nổi, thôi đừng kể,
Sử sách lưu danh, còn mãi đầy.
Lòng khách cảnh xưa, bao xúc động,
Thăm xong đền cổ, lệ tuôn dài.