Rứt cái mề đay ném xuống sông,
Thôi thôi moa cũng mét xì ông!
Âu đành chùa đó, âu đành bụt,
Cũng chẳng con chi, cũng chẳng chồng.
Chớ thấy câu kinh mà mặc kệ
Nào ngờ chữ sắc hoá ra không!
Tôi đây cũng muốn như cô vậy,
Trót nợ trần hoàn gỡ chửa xong.


Ở Nam Định có một cô me Tây gá nghĩa cùng viên công sứ Pháp, nhân có giúp công vào việc chẩn tế nạn lụt năm Bính Ngọ (1906) nên được công sứ tư thưởng kim tiền. Khi công sứ về Pháp, cô ở lại trong cảnh cô liêu, vốn có tính đồng bóng, nên lập điện ở chùa Phù Long để sớm khuya hầu thánh cho giải sầu. Hiếu Khanh diễu bằng bài thơ này.

Có sách cho tác giả bài thơ này là của Tú Xương, song Tú Xương qua đời năm Bính Ngọ, mà nếu thông tin ở trên là chính xác thì việc lập điện được thực hiện vào mấy năm sau.


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]