Thơ » Hungary » Petőfi Sándor
Đăng bởi hongha83 vào 03/06/2012 10:32
Föl tudnám én is öltöztetni
Szép rím- s mértékbe versemet,
Amint illő meglátogatni
A társasági termeket.
De eszméim nem henye ifjak,
Kik élnek, hogy mulassanak,
Hogy felfürtözve, kesztyűs kézzel
Látogatóba járjanak.
Nem cseng a kard, nem dörg az ágyú,
A rozsda-álom lepte meg;
De tart a harc... a kard s az ágyú
Helyett most eszmék küzdenek.
Ott állok én is a csatában
Katonáid közt, századom!
Csatázok verseimmel... egy-egy
Harcos legény minden dalom.
Rongyos legények, de vitézek,
Mind bátran harcol, bátran vág,
S a katonának bátorsága
Teszi diszét, nem a ruhák.
S nem kérdem én, hogy költeményim
Túlélnek-e majd engemet?
Ha el kell esniök talán e
Csatában: ám hadd essenek.
Még akkor is szent lesz a könyv, hol
Meghalt eszméim nyugszanak,
Mert hősök temtője az, kik
A szabadságért haltanak.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Tôi có thể tô điểm cho thơ tôi
Nhiều giọng hiền lành, nhiều vần êm ái
Rất thích hợp với những phòng khách sang
Khi giao du với các ngài quý phái
Nhưng ý nghĩ tôi không thể chây lười
Như những chàng trai trẻ ham chơi
Những kẻ vô nghề chăm ăn mặc
Những gã ma-cà-bông, tay đi găng đẹp
Là gươm không hồn, là ca-nông câm tiếng
Họ đắm mình trong một giấc ngủ của rỉ hoen
Cuộc chiến đấu còn kéo dài... bao tư tưởng
Giữa trận tiền, đã thay họ xông lên
Hỡi thời đại của tôi, tôi đang tham chiến
Cùng với bao nhiêu bộ đội của người
Bằng những vần thơ tôi chiến đấu
Những vần thơ, những người lính trẻ tươi
Những người lính anh hùng tuy áo rách
Những con người đánh địch khoẻ và hăng
Cái gì làm vẻ vang người chiến sĩ?
Binh phục ư? Không! Lòng quả cảm quên mình
Đối với tôi, tôi không cần biết rõ
Rằng thơ tôi có sống sót hay không
Trong chiến đấu, nếu chúng cần ngã xuống
Thì được thôi, chúng hãy tử vong
Sách thơ ta ơi, ngươi sẽ bao vinh dự
Làm nơi ngủ yên những ý nghĩ đã chết của ta
Vì lúc ấy ngươi sẽ là nghĩa địa
Của những anh hùng chết để được tự do