Thơ » Hungary » Petőfi Sándor » Giăng Dũng sĩ
Đăng bởi hongha83 vào 08/06/2012 08:57
János az erdőben mindig beljebb haladt;
Sokszor meg-megállt a csodálkozás miatt,
Mert nem látott minden léptében-nyomában
Olyat, amit látott Óriásországban.
Volt ennek a tájnak sok akkora fája,
Hogy a tetejöket János nem is látta.
Aztán olyan széles volt a fák levele,
Hogy szűrnek is untig elég volna fele.
A szunyogok itten akkorákra nőttek,
Hogy ökrök gyanánt is máshol elkelnének.
Volt is mit aprítni János szablyájának;
Minthogy feléje nagy mennyiségben szálltak.
Hát még meg a varjúk!... hú, azok voltak ám!
Látott egyet űlni egyik fa sudarán,
Lehetett valami két mérföldre tőle,
Mégis akkora volt, hogy felhőnek vélte.
Így ballagott János bámulva mód nélkül.
Egyszerre előtte valami sötétül.
Az óriás király nagy fekete vára
Volt, ami sötéten szeme előtt álla.
Nem hazudok, de volt akkora kapuja,
Hogy, hogy... biz én nem is tudom, hogy mekkora,
Csakhogy nagy volt biz az, képzelni is lehet;
Az óriás király kicsit nem építtet.
Hát odaért János s ekkép elmélkedék:
"A külsejét látom, megnézem belsejét;"
S nem törődve azon, hogy majd megugratják,
Megnyitotta a nagy palota ajtaját.
No hanem, hisz ugyan volt is mit látnia!
Ebédelt a király s tudj' isten hány fia.
Hanem mit ebédelt, ki nem találjátok;
Gondolnátok-e, mit? csupa kősziklákat.
Mikor János vitéz a házba belépett,
Nemigen kivánta meg ezt az ebédet;
De az óriások jószivü királya
Az ebéddel őt ily szépen megkinálta:
"Ha már itt vagy, jöszte és ebédelj velünk,
Ha nem nyelsz kősziklát, mi majd téged nyelünk;
Fogadd el, különben száraz ebédünket
Ízről porrá morzsolt testeddel sózzuk meg."
Az óriás király ezt nem úgy mondotta,
Hogy János tréfára gondolhatta volna;
Hát egész készséggel ilyen szókkal felelt:
"Megvallom, nem szoktam még meg ez eledelt;
De ha kivánjátok, megteszem, miért ne?
Társaságotokba beállok ebédre,
Csupán egyre kérlek, s azt megtehetitek,
Számomra előbb kis darabot törjetek."
Letört a sziklából valami öt fontot
A király, s amellett ily szavakat mondott:
"Nesze, galuskának elég lesz e darab,
Aztán gombócot kapsz, hanem összeharapd."
"Harapod bizony te, a kínos napodat!
De fogadom, bele is törik a fogad!"
Kiáltott fel János haragos beszéddel,
S meglódította a követ jobb kezével.
A kő úgy a király homlokához koppant,
Hogy az agyveleje azonnal kiloccsant.
"Igy híj meg máskor is kőszikla-ebédre,"
Szólt s kacagott János "ráforrt a gégédre!"
És az óriások elszomorodának
Keserves halálán a szegény királynak,
S szomorúságokban elfakadtak sírva...
Minden csepp könnyök egy dézsa víz lett volna.
A legöregebbik szólt János vitézhez:
"Urunk és királyunk, kegyelmezz, kegyelmezz!
Mert mi téged ime királynak fogadunk,
Csak ne bánts minket is, jobbágyaid vagyunk!"
"Amit bátyánk mondott, közös akaratunk,
Csak ne bánts minket is, jobbágyaid vagyunk!"
A többi óriás ekképen esengett,
"Fogadj el örökös jobbágyidúl minket."
Felelt János vitéz: "Elfogadom tehát
Egy kikötéssel a kendtek ajánlatát.
Én itt nem maradok, mert tovább kell mennem,
Itt hagyok valakit királynak helyettem.
Már akárki lesz is, az mindegy énnekem.
Kendtektől csupán ez egyet követelem:
Amidőn a szükség úgy hozza magával,
Nálam teremjenek kendtek teljes számmal."
"Vidd, kegyelmes urunk, magaddal e sípot,
S ott leszünk, mihelyest jobbágyidat hívod."
Az öreg óriás ezeket mondotta,
S János vitéznek a sípot általadta.
János bedugta a sípot tarsolyába,
Kevélyen gondolva nagy diadalmára,
És számos szerencse-kivánások között
Az óriásoktól aztán elköltözött.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 08/06/2012 08:57
Giăng cứ đi mãi vào rừng sâu
Vô cùng ngạc nhiên, anh thường đứng lại
Anh thấy nhiều nơi nhưng trong đời mãi mãi
Không thấy được những cái ở xứ sở khổng lồ
Thân cây ở đó hết sức to
Đến nỗi Giăng không thể nhìn được ngọn
Lá cây thì vô cùng lớn rộng
Chỉ một lá cây đủ làm được hai áo khoác ngoài
Con muỗi cung to lớn làm sao
Ở nơi khác người ta cho đó là bò mộng
Lưỡi kiếm Giăng đập muỗi rừng từng đống
Vì nó lượn quanh anh từng đống từng bầy
Và quạ đen cũng có ở đây
Giăng Dũng sĩ thấy một con trên cây đứng
Dù nó cách xa ít đi là hai dặm
Nó vẫn không bé gì hơn một đám mây mênh mông
Qua bao chuyện thần kỳ cứ đi mãi anh Giăng
Cho đến khi trước mắt anh xuất hiện một cái gì tăm tối
Đây cung điện màu đen của nhà vua trong xứ
Bóng khổng lồ dựng thẳng trước mắt anh
Và cánh cửa cũng to lớn ngang tàng
To lớn quá... tôi không thể nào nói được
Ta cứ biết là nó lớn! Miễn là ta biết
Rằng vua khổng lồ không xây nhà bé bao giờ!
Giăng vào sát cửa, anh nói như sau:
" Đây phía ngoài, đi xem phía trong một chút"
Và cũng không tự hỏi có gì phiền phức
Anh mở cửa cung điện, anh bước vào
Ôi, có gì làm chói mắt làm sao
Vua ngồi bàn ăn với nhiều người con lớn
Còn họ ăn gì, anh thử đoán
Lưỡi mèo chăng? Không, núi đá đây này
Giăng thấy món ăn có vẻ ghê thay
Nhưng đã vào, lui ra thì chậm quá
Và ông vua bọn khổng lồ rộng rãi
Ngỏ lời mời thân ái anh Giăng:
"Anh đã đến thì mời anh cùng ăn
Ăn đi, nếu không chúng mình ăn cậu
Này, nếu bữa tiệc không đủ vị
Thân anh sẽ xé ra làm món trộn ngon lành"
Nhưng vua bọn khổng lồ không nói bông lông
Để người ta có thể tưởng trò đùa cợt
Giăng Dũng sĩ trả lời vua lễ phép:
"Món ăn này, thú thật, tôi không quen
Nhưng vua muốn, sao tôi không thử ăn?
Tôi muốn ăn cùng bàn với các vị
Chỉ mong được phiền các ngươi một tí
Nhờ các ngươi cắn hộ góc núi đá này"
Và cắn rời góc núi đá năm cân
Vua trao thức ăn cho Giăng và nói:
" Chỉ cần ngoạm một miếng to thôi đấy
Nhai kỹ nhé: chúng ta chờ anh"
Chính mày sẽ nhai, đời hết rồi chăng
Tao nhận ăn bữa tiệc này, nhưng để mày chán nó!"
Giăng Dũng sĩ nói giọng đầy giận dữ
Và món ăn cầm chặt trong tay
Anh vứt hòn đá vào trán tên vua
Bắn vọt ra khắp nơi là bộ óc
"Tao chữa cho mày bệnh trao đá ăn cho khách
Mày nuốt đi" Giăng nói rồi cười ồ
Bọn khổng lồ buồn đau như mất cha
Khi thấy vận mệnh ông hoàng hấp hối
Tang thương biểu lộ bằng dòng lệ suối
Mỗi giọt nước mắt đựng đủ một thùng đầy
Đây lời thằng cả bọn con trai:
"Thưa lãnh chúa - xin cúi xin lòng bác ái!
Chúng tôi biết ơn ngài mãi mãi
Nhưng xin tha tội, chúng tôi là dân hiền"
Và cả bọn khổng lồ đều đồng thanh:
"Anh cả chúng tôi nói thay cho tất cả
Xin tha tội, chúng tôi là dân hiền đó
Xin xem chúng tôi như vậy cho đến nghìn đời!"
"Này thôi đồng ý" Giăng trả lời
"Ta nhận câu cầu xin, nhưng ta thêm một khoản
Ta phải đến nơi vận mệnh đòi ta đến
Và ta để lại nơi đây một phó vương
Ai, thì cho các anh đề nghị cho nhanh
Nhưng có một điều ta bắt buộc
Nếu sau đây có việc gì cần thiết
Các anh phải đến trình diện ta nghiêm trang
"Nhớ mang chiếc còi này, xin Quốc vương
Nghe tiếng còi đầu là dân hiền có mặt"
Đó lời nói của khổng lồ già nhất
Và hắn vội trao còi
Khi Giăng bỏ còi vào chiếc túi đeo
Giăng hãnh diện là dễ dàng đã thắng
Rồi khi nhân dân còn yên đứng
Anh rời các khổng lồ và tiếp tục đường đi