Đăng bởi hongha83 vào 24/06/2009 20:48
It lieth, gazing on the midnight sky,
Upon the cloudy mountain peak supine;
Below, far lands are seen tremblingly;
Its horror and its beauty are divine.
Upon its lips and eyelids seems to lie
Loveliness like a shadow, from which shrine,
Fiery and lurid, struggling underneath,
The agonies of anguish and of death.
Yet it is less the horror than the grace
Which turns the gazer's spirit into stone;
Whereon the lineaments of that dead face
Are graven, till the characters be grown
Into itself, and thought no more can trace;
'Tis the melodious hue of beauty thrown
Athwart the darkness and the glare of pain,
Which humanize and harmonize the strain.
And from its head as from one body grow,
As [ ] grass out of a watery rock,
Hairs which are vipers, and they curl and flow
And their long tangles in each other lock,
And with unending involutions shew
Their mailed radiance, as it were to mock
The torture and the death within, and saw
The solid air with many a ragged jaw.
And from a stone beside, a poisonous eft
Peeps idly into those Gorgonian eyes;
Whilst in the air a ghastly bat, bereft
Of sense, has flitted with a mad surprise
Out of the cave this hideous light had cleft,
And he comes hastening like a moth that hies
After a taper; and the midnight sky
Flares, a light more dread than obscurity.
'Tis the tempestuous loveliness of terror;
For from the serpents gleams a brazen glare
Kindled by that inextricable error, 35
Which makes a thrilling vapour of the air
Become a and ever-shifting mirror
Of all the beauty and the terror there—
A woman's countenance, with serpent locks,
Gazing in death on heaven from those wet rocks.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 24/06/2009 20:48
Hắn đăm đăm nhìn lên cảnh trời khuya
Nằm tựa lưng trên đỉnh núi mây che
Và dưới đất ngoài xa run rảy
Rùng rợn hay đẹp xinh đều thiêng liêng cả
Vẻ yêu kiều như thể một bóng đen
Nằm trên mắt, trên làn môi của nó
Và từ đó ngời lên. xanh xao mà rực lửa
Những nỗi xót xa của chết chóc, lo âu
Chính vẻ đẹp, hơn cả điều ghê rợn
Biến hồn phách người xem thành đá kia kìa
Nơi tinh thần của khuôn mặt chết kia
Được khắc lên, cho đén khi bản chất
Đã hình thành, tư tưởng không tìm ra dấu vết
Và màu sắc hài hoà của vẻ đẹp tung vào
Trong bóng tối, trong lửa hồng của nỗi khổ đau
Khiến cho phong thái hài hoà, nhân đạo
Rồi từ đầu như từ thân thể mọc lên
Như một thứ cỏ quanh vùng đá nước
Tóc là rắn, lượn quanh và uốn khúc
Và những lọn dài chồng chéo đan nhau
Với vòng cuốn triền miên, nó đã phơi bày
Những mắt tóc sáng ngời, như chế giễu
Sự chết chóc và dày vò nội tại
Nghiến không gian bằng nghìn mõm bạo tàn
Từ khối đá kề bên, một con kỳ nhông độc
Lơ đãng nhìn bằng đôi mắt quỷ ma
Khi trên trời, một con dơi nhợt nhạt
Như mất trí, bay vụt lên hoảng hốt
Cái ánh sáng xấu xa rứt khỏi miệng hầm
Và nó như con bướm đến vội vàng
Theo nhọn nến - và trời khuya bùng cháy
Thứ ánh sáng hãi hùng hơn bóng tối
Đây, vẻ đẹp bão bùng, khủng khiếp
Bởi cái nhìn rực lửa từ mắt rắn loé ra
Được sự lầm lỗi, rối ren này đốt cháy
Làm cho trên cao làn hơi run rảy
Thành một - và tấm gương mãi mãi đổi thay
Của vẻ đẹp bạo tàn và rùng rợn ở nơi này
Một nét mặt đàn bà với những làn tóc rắn
Từ chỗ đá ướt nhìn trời với đôi mắt trắng