Đăng bởi hongha83 vào 08/10/2018 17:21
I dreamed that, as I wandered by the way,
Bare Winter suddenly was changed to Spring,
And gentle odours led my steps astray,
Mixed with a sound of waters murmuring
Along a shelving bank of turf, which lay
Under a copse, and hardly dared to fling
Its green arms round the bosom of the stream,
But kissed it and then fled, as thou mightest in dream.
There grew pied wind-flowers and violets,
Daisies, those pearled Arcturi of the earth,
The constellated flower that never sets;
Faint oxlips; tender bluebells, at whose birth
The sod scarce heaved; and that tall flower that wets—
Like a child, half in tenderness and mirth—
Its mother's face with Heaven's collected tears,
When the low wind, its playmate's voice, it hears.
And in the warm hedge grew lush eglantine,
Green cowbind and the moonlight-coloured may,
And cherry-blossoms, and white cups, whose wine
Was the bright dew, yet drained not by the day;
And wild roses, and ivy serpentine,
With its dark buds and leaves, wandering astray;
And flowers azure, black, and streaked with gold,
Fairer than any wakened eyes behold.
And nearer to the river's trembling edge
There grew broad flag-flowers, purple pranked with white,
And starry river buds among the sedge,
And floating water-lilies, broad and bright,
Which lit the oak that overhung the hedge
With moonlight beams of their own watery light;
And bulrushes, and reeds of such deep green
As soothed the dazzled eye with sober sheen.
Methought that of these visionary flowers
I made a nosegay, bound in such a way
That the same hues, which in their natural bowers
Were mingled or opposed, the like array
Kept these imprisoned children of the Hours
Within my hand,—and then, elate and gay,
I hastened to the spot whence I had come,
That I might there present it!—Oh! to whom?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 08/10/2018 17:21
Tôi mơ thấy khi tôi thơ thẩn
Đông trụi trần đột ngột biến thành xuân
và hương thơm đã đưa lạc bước chân
Hoà lẫn với tiếng rì rào của suối
Theo một bờ cỏ nằm nghiêng, thoai thoải
Dưới bụi cây và dè dặt đưa ra
Cánh tay xanh ôm tròn ngực suối kia
Hôn nó rồi đi, giấc mơ là vậy đó
Đây có đủ hoa tím vàng sặc sỡ
Hoa cúc rừng, chuỗi ngọc của đất đây
Thứ hoa - sao, không lặn tắt bao giờ
Hoa chuông dịu, lan thẹn thò, e lệ
Khi nở ra cỏ ít khi lên nổi
Hoa to kìa - như trẻ nửa mừng, thương
Khi gió yếu, nó nghe, như tiếng bạn đường
Làm mặt mẹ, ngấn lệ trời ướt đẫm
Trong rào ẩm có tường vi tươi tốt
Hoa leo xanh, cây tre biếc màu trăng
Và anh đào, đài trắng, mà rượu ngon
Là sương sáng, ánh ngày không hút cạn
Hoa hồng dại và nho rừng uốn lượn
Với nụ thâm và với lá, lang thang
Hoa biếc, đen, xem với những vạch vàng
Kỳ diệu quá chưa mắt nào thấy được
Và gần hơn bên bờ sông run rẩy
Những hoa - cờ màu tía, trắng xen nhau
Hoa huệ nước trôi đã nhiều lại sáng
Với ánh nước như ánh trăng tỏ rạng
Soi cho cây sồi trên rào nọ nhô cao
Và cói và lau. Thấm sắc đậm màu
Đến mức phải lo làm dịu mắt
Tưởng như tôi đã kết thành một bó
Những đoá hoa mộng ảo này đến nỗi
Những sắc tương đồng trong vòm lá tự nhiên
Hoà lẫn hoặc đối nhau, chừng ấy sắc hương
Đã giam những đứa con này của Thời khắc
Trong tay tôi và sướng vui dào dạt
Tôi chạy đến nơi tôi từng đã ra đi
Tặng bó hoa này - Ồ! biết tặng cho ai?