Đăng bởi tôn tiền tử vào 26/03/2015 00:44
Nature, rien de toi ne m'émeut, ni les champs
Nourriciers, ni l'écho vermeil des pastorales
Siciliennes, ni les pompes aurorales,
Ni la solennité dolente des couchants.
Je ris de l'Art, je ris de l'Homme aussi, des chants,
Des vers, des temples grecs et des tours en spirales
Qu'étirent dans le ciel vide les cathédrales,
Et je vois du même oeil les bons et les méchants.
Je ne crois pas en Dieu, j'abjure et je renie
Toute pensée, et quant à la vieille ironie,
L'Amour, je voudrais bien qu'on ne m'en parlât plus.
Lasse de vivre, ayant peur de mourir, pareille
Au brick perdu jouet du flux et du reflux,
Mon âme pour d'affreux naufrages appareille.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 26/03/2015 00:44
Thiên nhiên hỡi, ta không còn rung cảm
Trước cánh đồng mang âm hưởng điền viên.
Đất Sicile với những sáng rạng ngời
Nét trang trọng những hoàng hôn ảm đạm.
Tôi cười nhạo Con Người và Nghệ thuật,
Những câu thơ, câu hát, với đền đài
Những thánh đường trong trời trống vươn vai,
Tôi thấy như nhau mắt người hiền, kẻ ác.
Tôi bỏ đạo, không tin và từ biệt
Mọi tư duy, nghĩ lại thấy khôi hài,
Cả Tình yêu, tôi chẳng muốn nghe ai
Và chán sống dù vẫn còn sợ chết,
Như con bài mặc số phận rủi may,
Tâm hồn tôi trầm phiêu theo sóng cả.