Thơ » Pháp » Paul Verlaine » Minh triết (1881) » Phần III
Đăng bởi tôn tiền tử vào 27/03/2015 23:28
Le son du cor s’afflige vers les bois
D’une douleur on veut croire orpheline
Qui vient mourir au bas de la colline
Parmi la bise errant en courts abois.
L’âme du loup pleure dans cette voix
Qui monte avec le soleil qui décline
D’une agonie on veut croire câline
Et qui ravit et qui navre à la fois.
Pour faire mieux cette plainte assoupie
La neige tombe à longs traits de charpie
À travers le couchant sanguinolent,
Et l’air a l’air d’être un soupir d’automne,
Tant il fait doux par ce soir monotone
Où se dorlote un paysage lent.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 27/03/2015 23:28
Tiếng kèn đồng buồn thương cho rừng rú
Với nỗi đau ta ngỡ trẻ mồ côi
Và tan đi khi chạy đến chân đồi
Giữa gió bấc lang thang cùng tiếng chó.
Hồn chó sói khóc trong âm thanh ấy
Bay lên cùng mặt nhật buổi hoàng hôn,
Cơn hấp hối mà ngỡ mình mơn trớn
Làm say sưa và ngao ngán đi cùng.
Để cho lời than thở nhẹ nhàng hơn
Tuyết rơi xuống đều đều bông trắng mịn,
Qua chiều tà như đẫm trong màu máu.
Và gió như cơn thở hắt thu buồn
Làm mát dịu một buổi chiều đơn điệu
Ru cảnh quê lặng lẽ tiếng ru mềm.