Thơ » Pháp » Paul Verlaine » Minh triết (1881) » Phần II
Đăng bởi tôn tiền tử vào 27/03/2015 23:21
— Il faut m’aimer. Je suis ces Fous que tu nommais,
Je suis l’Adam nouveau qui mange le vieil homme,
Ta Rome, ton Paris, ta Sparte et ta Sodome,
Comme un pauvre rué parmi d’horribles mets.
Mon amour est le feu qui dévore à jamais
Toute chair insensée, et l’évapore comme
Un parfum, — et c’est le déluge qui consomme
En son flot tout mauvais germe que je semais,
Afin qu’un jour la Croix où je meurs fût dressée
Et que par un miracle effrayant de bonté
Je t’eusse un jour à moi, frémissant et dompté.
Aime. Sors de ta nuit. Aime. C’est ma pensée
De toute éternité, pauvre âme délaissée,
Que tu dusses m’aimer, moi seul qui suis resté !
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 27/03/2015 23:21
- Phải yêu mến thầy. Thầy là những kẻ Điên con gọi,
Thầy là A-đam mới ăn mất con người cũ,
Thành Xơ-đôm, Sparte, Paris và cả Rôma,
Như anh nghèo hối hả đi qua
Giữa những món ăn khủng khiếp.
Tình yêu thầy như lửa đốt thiêu mãi mãi,
Mọi xác thịt điên rồ và làm chúng bốc hơi
Như hương thơm – và đó là hồng thuỷ cuốn trôi
Theo sóng nước mọi mầm hư trước kia thầy gieo vãi.
Để một ngày Thánh giá nơi thầy chết được dựng lên
Bởi phép lạ kinh hoàng của Thiên Chúa nhân từ
Một ngày kia con thuộc về Thầy, con run rẩy hiền nhu.
Con hãy mến yêu, hãy ra khỏi bóng đêm gớm ghiếc,
Hỡi tâm hồn khốn khổ lạc loài, bởi tự muôn đời,
Con phải yêu mến thầy, chỉ mình thầy thường tại!