Thơ » Pháp » Paul Verlaine » Minh triết (1881) » Phần I
Đăng bởi tôn tiền tử vào 27/03/2015 17:12
Les faux beaux jours ont lui tout le jour, ma pauvre âme,
Et les voici vibrer aux cuivres du couchant.
Ferme les yeux, pauvre âme, et rentre sur-le-champ :
Une tentation des pires. Fuis l'infâme.
Ils ont lui tout le jour en longs grêlons de flamme,
Battant toute vendange aux collines, couchant
Toute moisson de la vallée, et ravageant
Le ciel tout bleu, le ciel chanteur qui te réclame.
Ô pâlis, et va-t'en, lente et joignant les mains.
Si ces hiers allaient manger nos beaux demains ?
Si la vieille folie était encore en route ?
Ces souvenirs, va-t-il falloir les retuer ?
Un assaut furieux, le suprême sans doute !
Ô, va prier contre l'orage, va prier.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 27/03/2015 17:12
Những ngày đẹp ảo loé sáng tận chiều, hỡi hồn tôi
Và chúng rung động trong tiếng đồng đêm xuống.
Hỡi hồn đáng thương, hãy nhắm mắt và trở về thôi;
Cơn cám dỗ tệ vô cùng, hãy tránh xa điều ô nhục.
Chúng loé sáng tận chiều thành cơn mưa đá lửa,
Làm giập nát vườn nho hướng Tây trên những ngọn đồi
Mọi mùa màng trong lũng, và tàn phá tả tơi
Bầu trời biếc xanh, hay hát ca mà nay kêu cứu.
Này kẻ xanh xao, đi thôi, tay chắp, bước nhẹ nhàng,
Liệu những ngày qua sẽ ăn những ngày mai trời đẹp?
Liệu mụ già điên còn tiến bước lên đường?
Những kỷ niệm ấy, nên chăng ta lại giết?
Cuộc tấn công này mãnh liệt, trận cuối hẳn nhiên!
Nào hãy cầu nguyện chống lại bão dông, và luôn cầu nguyện.