Đăng bởi tôn tiền tử vào 26/03/2015 00:41
Je fais souvent ce rêve étrange et pénétrant
D'une femme inconnue, et que j'aime, et qui m'aime,
Et qui n'est, chaque fois, ni tout à fait la même
Ni tout à fait une autre, et m'aime et me comprend.
Car elle me comprend, et mon coeur transparent
Pour elle seule, hélas! cesse d'être un problème
Pour elle seule, et les moiteurs de mon front blême,
Elle seule les sait rafraîchir, en pleurant.
Est-elle brune, blonde ou rousse? Je l'ignore.
Son nom? Je me souviens qu'il est doux et sonore,
Comme ceux des aimés que la vie exila.
Son regard est pareil au regard des statues,
Et, pour sa voix, lointaine, et calme, et grave, elle a
L'inflexion des voix chères qui se sont tues.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 26/03/2015 00:41
Tôi thường mơ một giấc mơ kỳ diệu
Và sâu xa về thiếu phụ tôi yêu,
Không quen tôi mà nàng vẫn yêu tôi,
Rồi mỗi lần vẫn vậy chẳng đổi dời,
Nàng yêu tôi và nàng luôn thấu hiểu
Nàng yêu tôi thế nên tôi dành trọn
Trái tim này thanh khiết chỉ nàng thôi,
Vầng trán tôi, xanh trắng ẩm mồ hôi
Chỉ nàng biết khóc thương, làm tươi tỉnh.
Tóc nàng nâu, đen, vàng? Tôi không biết.
Còn tên nàng? Tôi nhớ rất êm tai
Như tên những ai sống để yêu hoài,
Nên đã bị Đời đày trong ly biệt.
Ánh mắt nàng như của pho tượng trắng,
Và giọng nàng xa vắng lại khoan thai,
Giọng trầm buồn pha lẫn chút u hoài
Khi chuyển giọng tiếng nàng thành im lặng.