Thơ » Chilê » Pablo Neruda » Hai mươi bài thơ tình và một bản tuyệt vọng ca (1924)
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 02/08/2007 16:08, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 22/02/2017 21:10
Para que tú me oigas
mis palabras
se adelgazan a veces
como las huellas de las gaviotas en las playas.
Collar, cascabel ebrio
para tus manos suaves como las uvas.
Y las miro lejanas mis palabras.
Más que mías son tuyas.
Van trepando en mi viejo dolor como las yedras.
Ellas trepan así por las paredes húmedas.
Eres tú la culpable de este juego sangriento.
Ellas están huyendo de mi guarida oscura.
Todo lo llenas tú, todo lo llenas.
Antes que tú poblaron la soledad que ocupas,
y están acostumbradas más que tú a mi tristeza.
Ahora quiero que digan lo que quiero decirte
para que tú las oigas como quiero que me oigas.
El viento de la angustia aún las suele arrastrar.
Huracanes de sueños aún a veces las tumban
Escuchas otras voces en mi voz dolorida.
Llanto de viejas bocas, sangre de viejas súplicas.
Ámame, compañera. No me abandones. Sígueme.
Sígueme, compañera, en esa ola de angustia.
Pero se van tiñendo con tu amor mis palabras.
Todo lo ocupas tú, todo lo ocupas.
Voy haciendo de todas un collar infinito
para tus blancas manos, suaves como las uvas.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 01/08/2007 16:08
Có 1 người thích
Chỉ cốt để em nghe
những chữ của tôi
đôi khi tự xóa mờ
như vết chân hải âu trên cát.
Chuỗi vòng, chiếc lục lạc say
cho hai tay em ngọt ngào tựa những trái nho.
Và tôi ngắm nhìn chúng thật xa xôi những chữ của tôi.
Chúng thuộc về em hơn là về tôi.
Trên nỗi đau ngày cũ chúng quấn quít như nhánh trường xuân.(*)
Chúng leo như thế trên những mặt tường ẩm ướt.
Và thủ phạm của trò chơi đẫm máu này chính là em.
Chúng đang tẩu thoát từ hang ổ tối tăm của tôi.
Tất cả em rót đầy, em rót đầy tất cả.
Trước em chúng đã lấp kín nỗi hiu quạnh nơi em đang chiếm ngụ
và chúng quen với nỗi buồn của tôi hơn là em.
Nay tôi muốn chúng nói với em những điều tôi muốn nói,
để em nghe chúng như tôi muốn em nghe tôi.
Thông thường, một cơn gió lo âu còn kéo lê chúng.
Và đôi khi những trận cuồng phong của mộng mị còn quật ngã chúng.
Em còn nghe những tiếng nói xa lạ trong tiếng nói đau buồn của tôi.
Tiếng than của những vành môi xưa, máu của những lần khẩn cầu cũ.
Hỡi người bạn đường của tôi, hãy thương yêu tôi. Xin đừng bỏ tôi. Hãy theo tôi.
Hỡi người bạn đường của tôi, xin hãy theo tôi trên đỉnh sóng của lo âu.
Dẫu sao những chữ của tôi cũng đượm màu tình yêu của em.
Tất cả em chiếm ngụ, em chiếm ngụ tất cả.
Tôi đang xâu tất cả những chữ ấy lại thành một tràng chuỗi bất tận
cho hai tay em trắng ngần, ngọt ngào tựa những trái nho.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Takya Do ngày 21/02/2017 21:10
Có 1 người thích
Muốn em nghe thấy được ta
lời ta mảnh lại như là đường tơ
đôi khi chỉ thoảng mơ hồ
dấu chân chim biển in bờ cát xa.
Như chuỗi hạt ngân nga say chuông nhỏ
đeo tay em mềm mọng tựa chùm nho.
Trông theo tiếng nói vãng xa
Lời ta mà giống như là lời em.
Khác chi những nhánh thường xuân
leo bò vấn vít vết thương lòng xa xưa.
Chúng cứ leo lên những vách tường ẩm thấp.
Chính là em bày trò ác nghiệt ra.
Chúng trốn chạy khỏi lòng ta tối ám.
Mà em cứ lấp đầy, lấp mãi không tha.
Trước em, chúng ngụ lòng ta
chốn cô đơn ấy nay là của em,
nơi ta chúng đã quen thân
với niềm sầu muộn, có phần hơn em.
Giờ ta mong với em chúng bày tỏ
những điều ta muốn ngỏ cùng em
để khi nghe chúng thì thầm
mong em nghe thấu tiếng lòng giùm ta
Dù thống khổ vẫn thường khi nổi gió
kéo lết lê đi những tiếng nói của ta.
Dù mộng mị vẫn chưa thôi đem bão tố
mà xoay vần chúng, chẳng buông tha.
Thì em ơi, lắng nghe ra
những lời khác, tự giọng ta đau buồn.
Từ miệng cũ những lời than
đầy vơi huyết lệ nài van em này.
Bạn đời ơi, chớ bỏ ta, chớ thôi yêu.
Theo ta lên ngọn sóng triều đau thương.
Nhưng lời ta cứ tuôn trào để rồi bị tình em nhuốm sắc.
Em chiếm cứ nơi nơi, em ngự khắp nơi nơi.
Ta sẽ kết những lời này thành chuỗi hạt dài vô tận
đeo lên đôi tay em trắng mềm mọng tựa nho tươi.