Thơ » Chilê » Pablo Neruda » Hai mươi bài thơ tình và một bản tuyệt vọng ca (1924)
Đăng bởi thanhbinh82_tp vào 04/08/2007 16:33, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 22/02/2017 21:20
He ido marcando con cruces de fuego
el atlas blanco de tu cuerpo.
Mi boca era una araña que cruzaba escondiéndose.
En ti, detrás de ti, temerosa, sedienta.
Historias que contarte a la orilla del crepúsculo,
muñeca triste y dulce, para que no estuvieras triste.
Un cisne, un árbol, algo lejano y alegre.
El tiempo de las uvas, el tiempo maduro y frutal.
Yo que viví en un puerto desde donde te amaba.
La soledad cruzada de sueño y de silencio.
Acorralado entre el mar y la tristeza.
Callado, delirante, entre dos gondoleros inmóviles.
Entre los labios y la voz, algo se va muriendo.
Algo con alas de pájaro, algo de angustia y de olvido.
Así como las redes no retienen el agua.
Muñeca mía, apenas quedan gotas temblando.
Sin embargo, algo canta entre estas palabras fugaces.
Algo canta, algo sube hasta mi ávida boca.
Oh poder celebrarte con todas las palabras de alegría.
Cantar, arder, huir, como un campanario en las manos de un loco.
Triste ternura mía, qué te haces de repente?
Cuando he llegado al vértice más atrevido y frío
mi corazón se cierra como una flor nocturna.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi thanhbinh82_tp ngày 03/08/2007 16:33
Có 1 người thích
Tôi đã lần hồi ghi dấu bằng những chữ thập lửa
tấm bản đồ trắng trẻo thân em.
Miệng tôi là một con nhện đã lén lút bò qua.
Trong em, sau em, rụt rè, đói khát.
Những chuyện kể em nghe trên mép bờ hoàng hôn,
để em khỏi buồn rầu, hỡi búp bê dịu hiền và ủ rũ,
Một con thiên nga, một cội cây, một vật gì đó xa xa và vui vẻ.
Thời gian của những trái nho, thời gian chín muồi và sinh trái.
Tôi đã sống ở một bến cảng và đã yêu em từ chốn ấy.
Nỗi cô đơn chỉ có chiêm bao và im lặng lướt qua.
Giam mình giữa biển cả và muộn phiền.
Câm lặng, mê man, giữa hai anh lái đò bất động.
Giữa đôi môi và tiếng nói, có điều gì đó đương hấp hối.
Một điều gì đó có cánh như chim, một điều gì đó của âu lo và quên lãng.
Hệt như những chiếc lưới không giữ được nước.
Chỉ còn lại, búp bê ơi, những giọt nhỏ run run.
Tuy nhiên vẫn có điều gì đó hát lên giữa những chữ thoáng qua này.
Một điều gì đó hát lên, một điều gì đó vươn mãi tới đôi môi tôi thèm khát.
Ôi được ngợi ca em bằng tất cả những từ ngữ của niềm vui.
Hát lên, cháy lên, trốn chạy, như một tháp chuông trong tay một người điên.
Ô kìa sao thế hả, nỗi dấu yêu buồn bã của ta?
Ta đã tới chóp đỉnh cheo leo nhất, lạnh lẽo nhất
và tim ta khép lại như một đóa hoa đêm.
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Takya Do ngày 21/02/2017 21:20
Có 1 người thích
Ta vẫn hằng đánh dấu lên tấm bản đồ thân mình em ngần trắng
bằng những chữ thập đỏ rực.
Miệng ta làm con nhện băng qua em, trốn lánh.
Bên trong em, đằng sau em, khát thèm và sợ sệt.
Bên ngưỡng chiều chạng vạng, ta định kể em nghe những chuyện,
Để giải sầu cho em, hỡi em dấu yêu và sầu muộn.
Về thứ gì đó xa xôi mà hạnh phúc, như cây cối hay chim thiên nga.
Mùa của những chùm nho, mùa đơm hoa kết trái và chín mọng.
Ta, người vẫn cứ yêu em từ hải cảng nơi ta đã sống.
Lòng quạnh vắng giáp mặt toàn mộng mị và tịch lặng.
Bị đại dương kia và cõi sầu này vây hãm.
Giữa hai gã chân sào im ắng, ta lặng câm, mê sảng.
Có gì đó đang tàn lụi giữa bờ môi và giọng nói.
Thứ gì đó hư vô mà khổ não, thứ gì đó như cánh chim chấp chới.
Nào khác chi những tấm lưới khôn ngăn làn nước chảy.
Em yêu của ta ơi, chỉ rớt lại vài giọt đang run rẩy.
Nhưng rồi, có thứ gì đó cất lên lời ca giữa lũ ngôn từ đang trốn chạy.
Thứ gì đó ca hát, thứ gì đó dâng trào lên miệng ta khao khát.
Chao ôi, để có thể tôn vinh em bằng những lời hân hoan nhất.
Để ngân nga, cháy rực, trốn chạy, tựa tháp chuông trong tay một gã khật khùng.
Này niềm âu yếm buồn thương của ta, em gây cho mình nông nỗi gì bất chợt?
Lúc ta đã lên đến tột cùng táo bạo lạnh lùng
như hoa đêm, tim ta dần khép kín.