Thơ » Nga » Olga Berggoltz
Đăng bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 05/06/2007 14:33
Не наяву, но во сне, во сне
я увидала тебя: ты жив.
Ты вынес все и пришел ко мне,
пересек последние рубежи.
Ты был землею уже, золой,
славой и казнью моею был.
Но, смерти назло
и жизни назло,
ты встал из тысяч
своих могил.
Ты шел сквозь битвы, Майданек, ад,
сквозь печи, пьяные от огня,
сквозь смерть свою ты шел в Ленинград,
дошел, потому что любил меня.
Ты дом нашел мой, а я живу
не в нашем доме теперь, в другом,
и новый муж у меня — наяву...
О, как ты не догадался о нем?!
Хозяином переступил порог,
гордым и радостным встал, любя.
А я бормочу: «Да воскреснет бог»,
а я закрещиваю тебя
крестом неверующих, крестом
отчаянья, где не видать ни зги,
которым закрещен был каждый дом
в ту зиму, в ту зиму, как ты погиб...
О друг,— прости мне невольный стон:
давно не знаю, где явь, где сон ..
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 04/06/2007 14:33
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 06/06/2007 22:42
Không phải thực, là trong mơ, trong mộng
nhìn thấy anh, anh còn sống trên đời
Anh chịu đựng được mọi điều, anh về lại
tìm đến em, vượt mọi rào cản trái ngang
Anh đã từng là nắm đất, tro tàn
là vinh quang của em và sự hành hình tàn khốc
Nhưng trêu ngươi cái chết,
và ngạo cười sự sống
anh đã dậy đây từ ngàn vạn nấm mồ.
Anh đi qua những trận chiến, trại tập trung Maidanek, địa ngục tối mò
xuyên qua những lò thiêu say lửa cười nghiêng ngả
qua cái chết của chính mình anh tìm về thành Len sỏi đá
đến được nơi này vì anh rất yêu em
Anh tìm được nhà em, em đang sống êm đềm
không ở nhà chúng mình xưa mà trong ngôi nhà khác,
và người chồng mới bên em –thực tại làm anh ngơ ngác,
ôi sao anh chẳng ngờ đến sự hiện diện của người?!
Như chủ nhân ngôi nhà, anh bước qua ngưỡng cửa rồi,
say đắm yêu đương, sướng vui và kiêu hãnh
Mà em lại lắp bắp những lời: “Lạy chúa phục sinh”
mà em lại tẩy trần cho anh
bằng cây thánh giá của những kẻ vô thần, bằng cây thánh giá
của sự tuyệt vọng kiệt cùng nơi tối tăm kỳ lạ
cây thánh giá đã từng chặn đuổi tà ma,
trong mỗi ngôi nhà của mùa đông năm ấy đã xa,
mùa đông anh qua đời
Bạn đời của em ơi, - xin tha thứ cho em tiếng nghẹn ngào vô tình không trông đợi,
từ lâu rồi em không biết nữa đâu là thực là mơ…