Có một lần tôi bắt gặp trong đời
Ba người Digan nghỉ ngơi trên bãi cỏ
Khi xe ngựa chở tôi nhọc nhằn qua nơi đó
Cố lết mình lăn bánh giữa đồng hoang

Trước mặt tôi là một người Digan
Tay nâng chiếc vĩ cầm trong ráng chiều tím đỏ
Anh đang chơi một bản đàn rực lửa
Chơi cho riêng mình, nhạc réo rắt không trung

Người thứ hai miệng ngậm tẩu, ung dung
Khoan khoái nhìn khói bay theo làn gió
Thế gian này anh chẳng cần thêm nữa
Để sướng vui niềm hạnh phúc tràn đầy

Người thứ ba treo đàn trên cành cây
Và bình yên, say sưa trong giấc ngủ
Những tơ đàn ngân rung trong tiếng gió
Và con tim đang có giấc mơ lành

Cả ba người quần áo mặc phong phanh
Đầy lỗ thủng và vá chằng vá đụp
Vẫn hiên ngang vui sống trong trời đất
Sống tự do, cười nhạo kiếp nhân quần

Họ đã dạy tôi cách sống với bản thân
Khi cuộc sống tối tăm và ảm đạm
Hãy ngủ quên nó đi, hãy hút tẩu, hãy chơi đàn
Hãy xem nhẹ chuyện đời, đừng ủ ê sầu thảm

Rồi tôi phải ra đi, tiếp tục cuộc hành trình
Mắt vẫn dõi theo ba người Digan ấy
Gương mặt họ da sạm màu nắng cháy
Cả ba người đều có tóc xoăn đen


1837

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)