Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Vỹ » Hoang vu (1962)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 07/11/2019 23:53
Tôi không biết ngày nay tôi mấy tuổi,
Mấy đoạn trường trôi nổi kiếp hư sinh.
Giống như xưa chàng Do Thái phiêu linh
Vác Thập ác đi hoài trong đêm tối,
Tôi cũng bị đoạ đày, trời bắt tội
Mang trong tim một khối nặng Tình thương.
Bóng lữ hành đây đó khắp tha phương.
Gieo trong gió, trong sương, đầy ngấn lệ.
Nhưng tuy đã trải qua hai thế hệ,
Bước phong trần còn đượm nét niên hoa.
Mạch sầu Xuân còn réo rắt chan hoà
Cùng cây cỏ vấn vương tình ưu ái.
Còn Xuân mãi, tôi vẫn còn Xuân mãi.
Trong tim tôi lồng lộng một trời Xuân.
Xuân thanh trinh bát ngát đẹp vô ngần,
Xuân huyền diệu dệt toàn Hoa với Lệ.
Mộng huyền ảo não nùng hơn thực tế.
Tìm Tình yêu để chỉ gặp Đau thương.
Kết duyên Xuân, như để nối hận trường.
Xây hạnh phúc; đắp bức tường ảo vọng!
Xuân đẹp nhất không thêu bằng tơ mộng,
Không rung lên những nhạc điệu huyền mơ.
Xuân rạt rào trong tĩnh mịch suy tư,
Trong nước mắt âm thầm rơi mỗi giọt…
Những thiếu nữ đêm Xuân nằm trằn trọc,
Buồn cô đơn, tủi phận, khóc hờn duyên;
Những chàng trai thất nghiệp, túi không tiền,
Đi thất thểu chiều Xuân trên vỉa phố,
Xuân là đấy, Bạn ơi! Xuân đau khổ,
Xuân nghẹn ngào trong cổ, ứ trong tim…
Những đoàn người trí thức, dáng dịu hiền
Gương mặt sáng, đôi mắt ngời rực rỡ,
Phải lam lũ làm quanh năm khổ sở,
Không đủ nuôi cha, mẹ, vợ, con, em.
Những công nhân quần áo rách, cũ mèm,
Mấy ngày Tết có đâu nem với gỏi?
Ở túp lá bị mưa dầm nắng dọi,
Ăn cà, dưa, nhiều bữa đói không cơm.
Kẻ đi xin, như những xác không hồn,
Nằm hấp hối đêm Giao thừa góc phố.
Xuân là đấy, Bạn ơi, Xuân đau khổ
Xuân âm thầm của vô số sinh linh!
Xuân đìu hiu của muôn vạn gia đình,
Xuân tang tóc của những nàng quả phụ.
Xuân lạnh lẽo trên những mồ vô chủ.
Những vong linh các Tử sĩ anh hùng.
Đem máu xương đền nợ cho Non sông,
Không hương khói sưởi oan hồn chín suối!
Xuân là đấy, Bạn ơi! Xuân buồi tủi
Xuân liên hoan nước mắt với mồ hôi
Xuân hoa đăng của khói lửa bùi ngùi,
Xuân khiêu vũ,
Giữa kịch trường Thiên-Vạn-Hận…!
Xuân là đấy, bẽ bàng! Xuân bất tận.
Mạch Xuân trào trên nét bút say sưa.
Hương Xuân nay còn ngào ngạt Xuân xưa.
Nửa thế kỷ vẫn một mùa Xuân ấy!