Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Văn Giao » Đạm Như thi thảo
Đăng bởi hongha83 vào 22/03/2024 14:10
傷哉四展此生浮,
隨世功名一夢休。
極目旅亭成寂寞,
回頭宦況幾風流。
角弓賦罷琴樽恨,
絳帳談空筆研愁。
客裏蒼茫何處哭,
臨風一慟暮江秋。
Thương tai tứ triển thử sinh phù,
Tuỳ thế công danh nhất mộng hưu.
Cực mục lữ đình thành tịch mịch,
Hồi đầu hoạn huống kỷ phong lưu.
Giác cung phú bãi cầm tôn hận,
Giáng trướng đàm không bút nghiễn sầu.
Khách lý thương mang hà xứ khốc,
Lâm phong nhất đỗng mộ giang thu.
Thương ôi bốn mươi năm kiếp phù sinh ấy
Giấc mộng công danh thế là đã thôi rồi
Mỏi mắt trông về đình trọ đã thành nơi vắng vẻ
Quay đầu nghĩ về cảnh các quan được mấy người phong lưu
Tiếng giác tiếng cung vừa dứt giận cùng đàn cùng rượu
Trướng đỏ nói cùng ai để cho bút nghiên sầu
Đất khách mênh mang biết khóc ở nơi nào
Gió đâu về gào lên thống thiết trên dòng sông vào một buổi chiều thu
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 22/03/2024 14:10
Thương ôi, bốn chục, kiếp phù sinh,
Thế thái công danh chẳng vướng mình.
Mỏi mắt lữ đình thành quán vắng,
Ngẫm tình hoạn nghiệp mấy ai vinh.
Tiếng tơ vừa dứt, ngồi ôm hận,
Lớp học tiêu điều, bút mực kinh.
Đất khách mênh mông đâu chỗ khóc,
Gió thu gào rống giọng bất bình.