Lẽ thường ắt có cớ sao không?
Trong đục mơ màng khổ nỗi chồng!
Gần ước tiện nơi xa cũng ước,
Sớm trông gặp hội muộn càng trông.
Thẹn thùng hiên nguyệt người chào bóng,
Mong mỏi vườn xuân khách bẻ bông.
Ướm hỏi thế tình hay chăng nhỉ?
Trông bông lông vậy nhớ bông lông.


“Dĩ đề di vận” tức lấy các chữ trong đề làm vần của bài. Đây là bài thơ làm theo vần đã được quy định trước, để xướng hoạ với nhau. Có ý kiến cho rằng khi vua Hàm Nghi xuất bôn, các quan lại ngơ ngác như gái không chồng, muốn tâm sự mà e tai mắt của Pháp, bèn truyền miệng nhau một đầu đề thơ hạn vần “không chồng trông bông lông”. Bài xướng của Nguyễn Khuyến làm, một số tác giả hưởng ứng bao gồm Ưng Bình, Mộng Phật, Nguyễn Khoa Vy, Nguyễn Trọng Trì.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]