Thơ » Việt Nam » Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn » Nguyễn Trãi » Ức Trai thi tập » Thơ làm trong khi chưa thành công
十年飄轉嘆蓬萍,
歸思搖搖日似旌。
幾托夢魂尋故里,
空將血淚洗先塋。
兵餘斤斧嗟難禁,
客裡江山只此情。
鬱鬱寸懷無奈處,
船窗推枕到天明。
Thập niên phiêu chuyển thán bồng bình,
Quy tứ dao dao nhật tự tinh.
Kỷ thác mộng hồn tầm cố lý,
Không tương huyết lệ tẩy tiên doanh.
Binh dư cân phủ ta nan cấm,
Khách lý giang sơn chỉ thử tình.
Uất uất thốn hoài vô nại xứ,
Thuyền song thôi chẩm đáo thiên minh.
Mười năm phiêu dạt như cỏ bồng cánh bèo
Ý muốn trở về ngày nào cũng nao nao (như cờ dựng trong trí)
Bao lần gửi hồn trong mộng về làng cũ
Mang bằng tưởng tượng huyết lệ về tẩy mộ tổ tiên
Than ôi, sau loạn lạc làm sao cấm cản được vụ búa rìu?
Trong cảnh khách này chỉ có mối tình ấy với giang sơn
Tấc lòng u uất thật khó xử
Song cửa thuyền lay gối mãi đến sáng trời.
Trang trong tổng số 1 trang (8 bài trả lời)
[1]
Mười năm thân thế cứ lang thang
Thay ngọn cờ tinh chính bóng dương
Lúc ngũ thường mơ về cố lý
Bao phen nhớ tới lễ từ đường
Nơi quê phép nước không ngăn cấm
Đất khách tình nhà cứ xót thương
Trằn trọc không yên nằm lại dậy
Nhìn trời mong sáng suốt đêm trường
Gửi bởi Vanachi ngày 09/04/2007 20:21
Bình bồng phiêu lạc đã mười năm
Ý định hồi hương một dạ chăm
Hồn mộng gửi về quê vắng cũ
Lệ hồng mơ rưới mộ xa xăm
Búa rìu khó cản sau thời loạn
Chốn khách xin dành chút cảm thâm
Khôn giải tấc lòng đầy uẩn khúc
Thuyền chao, gối động, sáng đêm nằm.
Gửi bởi Vanachi ngày 18/04/2007 17:34
Mười năm phiêu giạt bồng bèo,
Mong về phất phất cờ treo gió lùa.
Đi tìm làng cũ trong mơ,
Luống đem nước mắt rửa mồ tổ tiên.
Sau cơn binh lửa muộn phiền,
Non sông đất khách một niềm khôn nguôi.
Tấc lòng cố quốc ngùi ngùi,
Cửa thuyền trở gối sáng trời không hay.
Mười năm phiêu giạt kiếp bồng bèo
Cờ phất ý về tợ ngọn treo
Hồn gửi mơ tìm làng xóm cũ
Máu hòa lệ rửa mả mồ rêu
Binh tàn lửa dứt còn phiền não
Đất khách tình nhà vẫn nặng đeo
Tấc dạ ngùi ngùi bao khắc khoải
Song thuyền trở gối sáng trời theo.
Gửi bởi Vanachi ngày 04/09/2008 21:24
Mười năm xiêu giạt ngán bình bồng,
Nỗi nhớ như cờ chẳng ngớt rung.
Quê quán hằng đem hồn gởi mộng,
Mả mồ suông rưới lệ pha hồng.
Thời loàn hoạ khó ngăn rìu búa,
Dặm khách tình này chỉ núi sông.
Uất uất tấc lòng đành thế vậy,
Cửa bồng xô gối đến hừng đông.
Gửi bởi hongha83 ngày 24/05/2016 08:18
Bèo giạt mười năm luống ngẩn ngơ,
Lòng về phần phật mãi như cờ.
Mộng hồn từng gửi theo quê quán,
Lệ máu khôn đem tưới mả mồ!
Khó tránh búa rìu sau loạn lạc,
Chút tình sông núi bước giang hồ.
Tấc lòng u uất làm sao được,
Trằn trọc trong thuyền đến sáng trơ.
Gửi bởi hongha83 ngày 18/06/2016 09:51
Bềnh bồng trôi dạt ngán mười thu,
Nao nức về vui tựa mở cờ.
Bao gửi mộng hồn tìm xóm cũ,
Suông đem máu lệ tưới mồ xưa.
Búa rìu khôn dứt sau binh lửa,
Sông núi tình nay chốn khách hờ.
Đau đáu tấc lòng sao được nhỉ,
Khoang đò dằn dọc tới tinh mơ.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 15/06/2018 09:32
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 19/10/2019 15:34
Phiêu dạt mười năm bèo mãi trôi,
Hồi hương ý dục mãi không thôi.
Bao lần hồn mộng về làng cũ,
Huyết lệ tưởng lau mộ tổ rồi.
Khó cản búa rìu sau loạn lạc.
Một lòng tình chỉ mến giang sơn.
Tấc lòng u uất khôn cư xử,
Song cửa thuyền lay gối sáng trời.