Không còn đau đến mức ngưng thở
không còn nhớ
mình đã từng cuồng điên đến thế nào…

Năm tháng này, mình đã đi ra khỏi những giấc chiêm bao
nỗi hoang mang biết tựa vào đâu để đứng vững
ai nói gì, làm gì cũng chỉ là gió thoảng
quan trọng là mình có muốn
sống như chưa bao giờ…

Những yêu thương rồi đến lúc bình tâm như nắng sau một cơn mưa
chậm rãi chìa tay ra để nhận về hơi ấm
con người vẫn luôn luôn lạ lẫm
vui đến tận cùng rồi một ngày oà khóc
vì trái tim mình đã sai…

Mình không thể nào sống lại cuộc đời lần thứ hai
nhưng cứ ngoái đầu như một vòng tròn khép kín
thứ đẹp nhất là thứ mà mình đã từng nếm
nơi bình yên nhất là nơi mình đã đến
vậy còn mai kia?

Vậy còn ngôi nhà nơi mình mong muốn sẽ trở về
còn những tiếng cười đã vì mình mà cất tiếng
còn những bao dung không bao giờ nói lời đưa tiễn
còn quãng đời đang chờ mình sắp xếp
những yên vui…

Chúng ta đang ở tuổi làm một mái hiên che chắn cho một góc trời…


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]