Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Lãm Thắng » Đầu non cuối bãi (2014)
Đăng bởi Nguyễn Lãm Thắng vào 10/05/2009 01:14, đã sửa 5 lần, lần cuối bởi Nguyễn Lãm Thắng vào 27/11/2016 17:02
Tự nhiên vợ gọi. Hết hồn!
Câu thơ trượt té. Vui buồn lăn quay
Thằng tôi đang ở trên mây
Đi tìm câu bát giữa ngày nắng hanh
Tự nhiên vợ gọi: Này anh!
Giọng quen quen. Vẫn giật mình! Mới đau!
Quay sang vợ. Mặt mày chau:
- Em làm rớt mất một câu bát rồi!
Tròn xoe đôi mắt. Vợ tôi
Hỏi: - Gì?... Anh khéo lôi thôi!... Thật là!...
Suốt ngày bờ lốc bờ la
Rồi còn bắt nạt người ta! Tôi cười:
- Thôi! Thiệt là khổ! Nường ơi!
Câu thơ mới đó! Mất rồi! Tại em…
Vợ rằng: - Thơ thẩn! E hèm!
Nhớ em, nhớ ả! Còm men suốt ngày!
Lại cười. Tôi bảo: - Ơ hay!
Em với ả? Cái cô này! Rõ ghen!
Vợ rằng: - Ghen ấy? Cóc thèm
Hơi đâu đốt đuốc đi tìm chiêm bao!
Và cười. Tôi tiếp: - Mà sao?
Hỏi gì thì bảo?! Ồn ào quá thôi!
- Hỏi gì em cũng quên rồi!
- Đấy! Thấy chưa? Đúng là người bị hâm!
- Thế thì anh quá sai lầm
Làm thơ mới đúng là hâm… chồng à!
Tôi cười ha hả ha ha!
- Bài thơ tôi viết cho bà xã yêu
Ừ! hâm mới viết những điều
Vợ chồng như bống kho tiêu…, và còn
Một câu tám nữa rất ngon
Thế mà vợ gọi, hết hồn… mất tiêu!
Vợ cười: - Anh khéo nịnh liều
Vợ chồng như cá kho… yêu nỗi gì?
Nhăn răng tôi lại cười khì!
Vợ liền giục: - Làm tiếp đi! Kẻo mà…