Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Lãm Thắng » Họng đêm (2012) » Phần 3: Nhấn phím buồn
Đăng bởi Nguyễn Lãm Thắng vào 29/06/2011 09:31, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Nguyễn Lãm Thắng vào 24/11/2016 12:32
ông là người nổi tiếng
ông là hàng xóm của một người nổi tiếng
hai ông có điểm chung về sự nổi tiếng
và hai ông có điểm riêng biệt để tạo ra sự nổi tiếng
về điểm này ông hơn ông bạn nổi tiếng
ông viết thơ như ngốn một nạm rau muống đọt chấm mắm nêm
ngấu nghiến
và ngon một cách tự nhiên
trong thơ ông không có mùi của cao lương mỹ vị
thơ ông như nước bọt cứ tiết ra từng cơn đói
và từng câu thơ đã đúc kết nên bộ mặt thật của một xã hội bất lương
có những con người sợ ông
cũng có thể là sợ sự tài hoa
cũng có thể là sợ liên lụy chính trị
cái xã hội ấy quy tội ông chỉ vì một câu thơ đói rách
trong làng ông có nhiều nhà thơ
nhưng ít có ai đến thăm
mà lạ!
những người thơ lạ hoắc ở đâu đâu ấy thỉnh thoảng lại ghé thăm ông
và họ nghe những mẩu chuyện — những mảnh ghép từ cuộc đời thành một xâu chuỗi dài ngoằn buồn vui thế sự ngấm dần vào từng hớp rượu
ông kể say sưa không dứt
từng lớp lang
như bài học thuộc lòng
và hình như lần nào cũng chừng ấy chuyện
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi donghoa ngày 09/07/2011 04:21
Nơi ấy hoa Anh Đào nở rộ và mùa thu cũng đã về …. vẫn con đường xưa em đi , bây giờ chứa đầy nỗi nhớ … một chút hoài vọng … nơi em , cố hương xa xăm có phải vẫn nghe tiếng mùa thu đang khóc trong mưa … Ôi , mưa của lòng em hay mưa của đời người …một chút bâng khuâng tôi nghe mình chìm sâu trong bản nhạc giao hưởng , một thoáng suy nghĩ để nhớ em … có phải chăng miền thương nào vừa giữ em ở lại …
Vương vấn nào bay tận ngàn xa ….
alt
Lại thấy hoa đào
Mùa thu quay lại , nỗi đau trở về
Đắm giữa cõi mê
Bước chân như vẫn nặng nề khó qua
Nhạt bóng trăng tà
Áo em chẳng thấy xót xa tâm hồn
Nhớ buổi tân hôn
Em về xứ lạ bồn chồn bước tôi
Lệ nào tuôn rơi
Phải chăng vừa khóc tiễn người ra đi
Chậm bước vu quy
Một lời từ giã cố tri thuở nào
Dấu một niềm đau
Ngập đầy hồn xác nghẹn ngào trái tim
Cúi mặt để quên
Trời ơi , hình bóng vẫn in giữa đầu
Vĩnh viễn ngàn sau
Chẳng còn em nữa để trao nhẫn vàng
Thương xót tình tan
Quay về tôi mượn lá vàng ủ mơ
Đàn đứt dây tơ
Tôi mang trả lại tình cho ái tình
Về chốn thinh không
Chôn vùi hình ảnh mặn nồng thuở xưa
Đông Hòa NCH
08.702011