Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Việt Chiến » Hoa hồng không vỡ (2015)
Đăng bởi Vanachi vào 16/09/2006 12:39
Cô bé ấy có một lần nói khẽ
Anh tin không, em sẽ ngủ một tuần
Anh đừng đến và đừng buồn anh nhé
Em ngủ rồi còn ai nữa mà mong
Em ngủ rồi, em có dậy nữa không?
Mùa thu tiễn anh qua miền phố vắng
Mỏng mảnh quá lời yêu không đủ ấm
Những đam mê ngày ấy ngỡ xa rồi
Nỗi buồn chiều, ta uống với ta thôi
Em như rượu - em làm ta cháy mất
Giấc ngủ ấy ai tin là có thật
Em một mình đốt hết cả mùa thu
Ở bên kia thành phố có sương mù
Ai hát đấy: Ta buồn như cỏ dại
Dậy thôi em, mùa thu không trở lại
Giấc mơ nào trên cỏ hãy còn xanh...
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 07/03/2016 23:09
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hảo liễu ngày 07/03/2016 23:10
Bài thơ Mùa thu không trở lại của tôi là một câu chuyện có thật, tình cờ xảy ra trong một đêm thơ ở Nhà văn hoá Thanh Niên Hà nội trên phố Tăng Bạt Hổ cách đây khoảng gần hai chục năm. Khi tôi vừa đọc một bài thơ tình, từ diễn đàn bước xuống, thì có một thiếu nữ trẻ tiến lại gần. Cô ta cầm trên tay cuốn thơ Mưa lúc không giờ của tôi do Nhà xuất bản Hội Nhà văn vừa ấn hành và đề nghị xin tôi chữ ký. “Em đã tìm gặp anh từ rất lâu, tìm cả trong những giấc ngủ và mộng mỵ, đến hôm nay mới gặp”- cô ta nói những lời thảng thốt chỉ đủ cho tôi và cô nghe thấy. Cô gái lật bìa thơ, chỉ tấm ảnh tôi chụp trong đó và nói khẽ: “Em đã yêu nhà thơ này- anh có phải người đó không?”. Tôi giật mình thú vị “Đó là ảnh của anh, em có nằm mê không đấy?”. Cô gái kể cho tôi nghe chuyện, người bạn trai gần gũi với cô ở trường Đại học đã mua tặng cô tập thơ Mưa lúc không giờ của tôi ở một hiệu sách trên phố Tràng Tiền và bảo “Đây là tập thơ mà anh thích nhất!”. “Em về đọc liền một đêm hết cuốn thơ và suốt đêm ấy, nằm mơ toàn thấy anh như một người tình!” - cô ta quả quyết như vậy.
Sau đêm thơ nói trên, khi mọi người ra về, tôi có ý định tiễn cô gái ấy về nhà. “Anh biết không, em sẽ ngủ một tuần liền, anh đến nhà em sẽ không gặp em đâu. Em sẽ chỉ gặp anh ở trong những giấc mơ của tuần lễ ấy thôi. Hãy đợi em ngủ hết một tuần rồi mới đến gặp, anh nhé!” - cô gái thành thật nói. Chúng tôi chia tay nhau, ngay tuần sau, bài thơ Mùa thu không trở lại tôi viết về cô gái ấy đăng trên báo Tiền Phong. Chắc là cô gái ấy đã được đọc bài thơ này, vì lúc tạm biệt nhau, tôi bảo: “Em cứ ngủ hết một tuần đi, anh không quấy rầy đâu, tuần sau nhớ ra sạp báo mua tờ Tiền Phong, sẽ có bài thơ anh viết cho em để kỷ niệm đêm thơ này!” Sau đó, chúng tôi không gặp nhau, cô gái ấy thoắt biến mất vào một đêm-liêu-trai nào đó mà tới hôm nay, tôi vẫn chưa tìm thấy hình bóng của nàng.
Khi bài thơ Mùa thu không trở lại nói trên được in trên một số tờ báo và tôi đưa vào tập thơ thứ hai Ngọn sóng thời gian do Nhà xuất bản Thanh Niên ấn hành, tôi đã nhận được rất nhiều hồi âm từ phía độc giả. Không hiểu sao, nhiều độc giả trẻ thích bài thơ này của tôi. Trong số hơn 100 bài thơ của tôi đăng trên các trang web điện tử và trang web Thi viện, thì bài thơ Mùa thu không trở lại được nhiều người đọc nhất. Tôi cũng không hiểu vì nguyên nhân gì mà độc giả lại yêu thích bài thơ này, trong khi tôi chỉ coi đấy là một bài thơ tình nho nhỏ về mùa thu, vậy thôi! Hôm nay, tôi công bố câu chuyện trên vì có một số bạn thơ bảo tôi: “Ông hồn nhiên và ông dễ bị các em “lừa” lắm đấy! Em ấy bảo em nó ngủ một tuần liền, ông cũng tin à!” Lúc ấy thì tôi tin là nàng ngủ thật vì nàng chỉ muốn gặp tôi trong giấc mơ của mình thôi, biết làm sao được, hỡi các nàng thơ!