Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Viết Thâm » Vầng trăng đêm ấy (1994)
Đăng bởi hongha83 vào 08/10/2014 08:21
Thiên nhiên nào của riêng ai!
Thế mà vầng trăng đêm ấy
Phải đâu chung cho cả mọi người!
Từ khung xanh
Thình lình trăng lộ gương mặt sáng ngời
Như em đến cùng anh không báo trước
Dằng dặc Hải Vân biển trời bát ngát
Sóng khẽ dập dồn vừa đủ lao xao
Gió loang êm hơi thở trăng sao
Chúng ta đắm nhìn nhau
Lặng lẽ
Để ánh mắt nói nhiều hơn
Và, vầng trăng cũng thế
Trầm mặc suy nghĩ
Thầm lặng đến sâu đằm
Trăng ơi trăng đã mấy chục năm
Vẫn là trăng đêm ấy
Vẫn vầng trăng chớm hạ tuần tháng Bảy
Không đầy đặn vành gương
Yên đằm đứng mãi
Chênh chếch dòm xuôi
Xuyến xao cùng nhịp đập tim người
Soi bóng đôi mái đầu cụm kết...
Rồi từ đêm vàng da diết
Trăng đột ngột buốt tê
Như dao cứa cắt
Nỗi chia ly
Trong khói lửa tơi bời
Chưa dễ biết ai còn ai mất!
Những đêm đạn bom dội vang trời đất
Lò lửa không gian cháy rực
Nỗi thao thức bồn chồn
Nhưng vẫn một niềm tin chắc
Chúng ta sống mãi cùng nhau
Ôi vầng trăng gầy hao
Trong em còn thổn thức?
Qua bao ngày, bao tháng, bao năm
Bao âm thầm trăn trở
Bao chịu đựng bộn bề nữa
Và, chừng nào gầy hao nữa ơi trăng?
Còn nhiều thách thức với thời gian
Năm tháng cứ lạnh lùng trôi dằng dặc
Ôi vầng trăng - hai gương mặt
Gian khổ hoà chung
Luôn sẵn sàng chịu đựng
Và, vầng trăng đêm ấy em ơi
Vầng trăng nhân chứng
Chưa bao giờ chịu lặn
Để đất trời khỏi trống trải vô biên
Chừng nào anh chưa gặp lại được em!