Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Vỹ » Hoang vu (1962)
Đăng bởi Diệp Y Như vào 12/05/2009 05:32, đã sửa 3 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 02/05/2020 08:09
THIẾU NỮ:
- Trên đường vắng ngập tràn hoa phượng đỏ
Em bùi ngùi không nỡ bước, anh ơi!
Những cánh hoa hiu hắt rụng ven trời
Chép trong gió mấy lời hoa vĩnh biệt!
Xác hoa rụng phải chăng hồn hoa chết?
Sắc hoa tàn, tan tác một đời hoa?
Bao mảnh tim rỉ máu, lệ chan hoà,
Là những vết thương lòng đang nức nở.
Gió tàn nhẫn trút hoa như thác đổ
Trên tóc em, ngập xuống cả làn môi,
Một giấc mơ rời rã, lững lờ, trôi,
Em muốn vớt ôm về chôn nếp áo.
Kẻo gió bụi mịt mù trong nắng ảo
Dập vùi hoa, ảo não mảnh hương trinh.
Khách qua đường vội vã, quá vô tình,
Giẫm lên cả hồn hoa trên xác máu!
Gió trổi dậy ý nhạc sầu huyên náo.
Em quay về, cô độc, gót bâng khuâng…
Sao lòng em tê tái, hỡi Thi nhân?
THI SĨ:
- Tim em tươi thắm một mùa xuân,
Đắp nhuỵ đơm hoa chỉ một lần,
Rồi đến một mùa tan tác rụng,
Nở vần thơ lệ của Thi nhân.
Từng cánh tim em trôi giữa dòng,
Như tim phượng vỡ giữa cuồng phong.
Duyên hoa vẫn đượm màu nhung tuyết
Trong áng duyên thơ ấp ủ nồng.
Như em đã ướp, một chiều hôm,
Trong nếp nhung y một mảnh hồn,
Những cánh chim hồng tan tác gió,
Trao về Đất Mộng mãi tươi thơm!
Em buồn duyên kiếp cánh hoa trôi,
Mà ngại tình em cũng thế thôi.
Dừng bước bên đường, em thổn thức,
Lời tơ xao xuyến lúc chia phôi.
Nhưng lớp tang thương phủ bụi trần,
Không hề vương nét bút Thi nhân
Hương thơ muôn thuở không tàn tạ,
Hoa mộng nghìn thu một sắc xuân!
THIẾU NỮ:
- Đây một nụ hoa tàn, em đã lượm,
Để tặng Anh, còn đượm chút duyên hoa.
Em vẫn buồn, Anh ạ, mấy mùa qua,
Thấy phượng nở chói loà trong nắng mộng.
Hồn em xanh như trời xanh lồng lộng,
Bướm và hoa rung động nở tưng bừng,
Tuổi đương xuân, em muốn mãi là xuân,
Cùng lứa trẻ, em đón mừng phượng nở!
Nhưng, một chiều, em nghe hoa nức nở
Trên vỉa đường, em lỡ giẫm lên hoa!
Cả một chiều, em hối hận, thương hoa!
Rồi từ đấy, mỗi lần hoa phượng nở,
Bị gió vèo, tan tác vỡ muôn phương,
Là em nghe trong gió hận đêm trường.
Tim em rụng âm thầm từng cánh vụn…
Và em sợ cho những tình thơ mộng,
Hết một mùa phượng nở, gió thu sang,
Chỉ còn nghe thổn thức giữa trời hoang!
THI SĨ:
- Những xác hoa trôi, gió phụ phàng,
Lênh đênh theo gợn sóng thời gian.
Có nhà Thi sĩ ngồi trên bến,
Lượm những màu hoa, góp phấn vàng.
Cả một kho tàng Mộng với Thơ,
Đầy hương, đầy nhạc, ướp đầy mơ,
Bốn mùa ấp ủ trong men lệ,
Trổi dậy lừng vang một phím tơ.
Khúc nhạc em nghe réo rắt buồn,
Lời hoa nức nở buổi hoàng hôn,
Vần thơ vĩnh biệt thêu bằng máu
Của cánh phượng tàn rụng bốn phương.
Là tiếng sầu ngâm vạn cổ hồn,
Tình thơ muôn kiếp ý tơ vương.
Đời em đã vướng duyên thơ lệ,
Em gỡ làm sao mối hận trường?
Nhưng luỵ tàn hoa chẳng bẽ bàng.
Kiếp đời ngắn ngủi hợp rồi tan,
Em gom nước mắt đời đau khổ
Để ghép vần thơ của thế gian!