Muộn rồi ư? cả người đến đầu tiên
nghe mày thở hơi cuối cùng vĩnh biệt
không một ai cưỡng nổi cái chết
cái vô hình mạnh mẽ dường bao

Muộn rồi ư? Bao bè bạn của mày
rắn như đá vỡ tan như đá
đứa đốt hương như điên, đứa kêu gào đập phá
rượu không làm vơi bớt buồn đau.

Muộn rồi ư? Mưa gió trăng sao
sáng vô nghĩa và mát lành vô nghĩa
hát hay khóc phút giây này đều thế
lấy gì thay cái đã mất đi rồi?

Muộn rồi ư? Tao đến muộn rồi ư
con mày đó. Người mày yêu còn đó
bao câu hỏi vẫn như bài toán đố
sống cùng nhau liệu có thể trả lời?

Muộn rồi ư? Bài hát cuộc đời
bài hát không kết thúc
ai sẽ hát và ai không thể hát
người đến đầu tiên và người đến cuối cùng?
Muộn rồi ư? Vô định tiếng chuông rung…


Ngày 21/9, tôi quyết định theo xe của lãnh đạo đoàn Văn Công Quân Khu ra Hà Nội, nhưng tắc đường 49 vì cây đổ sau cơn bão số 7 chưa kịp dọn, đành quay về. 22/9 lại đi. Tôi dừng lại Thanh Hóa vì gặp Đặng Ái vừa từ Hà Nôi về đó hôm thứ bảy. Đặng Ái thông báo là vợ chồng Đậu Phộng đã ly hôn, Đậu Phộng đang nằm viện vì suy nhược thần kinh. Chơi ở Thanh Hóa đến chiều mới biết tin Phan Lạc Hoa đã tự tử. Hai đứa vội vàng bắt xe ra Hà Nội. 4 giờ sáng đến nhà Đậu Phộng, căn phòng tập thể cấp 4 sặc mùi nhang. Thanh Hoa và ca sĩ Kim Oanh ngồi canh bàn thờ giật mình khi thấy chúng tôi lặng lẽ đi vào từ phía cửa sau bỏ ngỏ…

27/9, tôi mới viết được bài thơ viếng Phan Lạc Hoa. Đến nay bài thơ vẫn nằm nguyên trong cuốn sổ tay của tôi.

Hà Nội, 27/9/82