25.00
Ngôn ngữ: Chữ Hán
Thể thơ: Thất ngôn bát cú
Thời kỳ: Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn
9 bài trả lời: 6 bản dịch, 3 thảo luận
3 người thích

Đăng bởi Vanachi vào 30/07/2005 11:45, đã sửa 3 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 16/04/2007 18:08

記友(半生世路嘆屯邅)

半生世路嘆屯邅,
萬事惟應付老天。
寸舌但存空自信,
一寒如故亦堪憐。
光陰焂忽時難再,
客舍凄涼夜似年。
十載讀書貧到骨,
盤惟苜蓿坐無氈。

 

Ký hữu (Bán sinh thế lộ thán truân chiên)

Bán sinh thế lộ thán truân chiên,
Vạn sự duy ưng phó lão thiên.
Thốn thiệt đãn tồn không tự tín,
Nhất hàn như cố diệc kham liên.
Quang âm thúc hốt thời nan tái,
Khách xá thê lương dạ tự niên.
Thập tải độc thư bần đáo cốt,
Bàn duy mục túc, toạ vô chiên.

 

Dịch nghĩa

Bình sinh đường đời nhiều vất vả quá thể
Vạn việc chỉ nên phó cho trời già
Tấc lưỡi hãy còn, tưởng cũng tự tin được
Cứ một cảnh nghèo như cũ thật đáng thương
Ngày tháng (sáng tối) đi qua vùn vụt khó mà trở lại
Quán khách lạnh lùng, đêm dài như cả một năm
Mười năm đọc sách (học hành) mà nghèo đến tận xương
Trên mâm cơm chỉ có rau mục túc, chỗ ngồi chẳng có chiếu.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (9 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Trúc Khê

Gieo neo từng trải bước đường đời,
Muôn việc đành thôi phó mặc giời.
Tấc lưỡi dẻo dai mừng chửa mất,
Ma nghèo lẩn quất biết bao thôi!
Lạnh lùng khách xá đêm dài mấy,
Vùn vụt quang âm bóng xế rồi.
Đọc sách mười năm, còn kiết mãi,
Ăn không rau đậu, chẳng chiên ngồi.



[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
14.00
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Thiên Thụ

Đường đời lắm nỗi truân chiên
Muôn điều phó mặc Hoàng Thiên an bài
Còn tin một tấc lưỡi dài
Cơ hàn khốn khổ một đời đáng thương
Quang âm vùn vụt đi ngang
Ở nơi quán khách đêm trường quạnh hiu
Mười năm đọc sách vẫn nghèo
Thiếu cơm thiếu áo gieo neo một đời

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
22.50
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lê Cao Phan

Biết bao gian khổ suốt đường đời
Vạn sự đành cam phó mặc trời
Tấc lưỡi tự tin, mong giữ được
Cảnh nghèo khó giảm, đáng than thôi
Ngày mau tháng lụn khôn lùi lại
Quán lạnh đêm thâu cứ thấy dài
Đèn sách mười năm, nghèo kiệt xác
Cơm toàn rau ráng, đệm đâu ngồi?

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của nhóm Đào Duy Anh

Bình sinh vất vả ngán đường đời,
Muôn việc đành nên phó mặc trời.
Tấc lưỡi hãy còn, ăn nói được,
Chiếc thân vẫn khó, xót thương thôi.
Bóng xuân thấm thoắt thì khôn kéo,
Quán khách lạnh lùng đêm quá dài.
Đọc sách mười năm mà kiết xác,
Ăn tràn rau muống, chẳng chiên ngồi.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

xin phân tích tôi với

Các bạn ơi, xin giúp tôi dịch bài thơ này. tôi không hiểu "Tấc lưỡi" là gì?

Đang học tiếng Việt
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

tấc

Tấc là đơn vị đo chiều dài xưa, nhưng ở đây chỉ có ý nói (lưỡi) ngắn ngủi.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Về "Tấc lưỡi"!

Theo Từ điển Hán Việt của Nguyễn Tôn Nhan, thốn 寸, nghĩa là "tấc", là đơn vị độ dài của Trung Quốc cổ, bằng một phần mười của xích 尺 (thước). Theo mình, có thể nói nôm na rằng, tấc bằng 1/10 của mét. Hơn nữa, thốn thiệt 寸舌, nghĩa là "tấc lưỡi" (cũng như "tấc lòng", "tấc son", "tấc riêng", "tấc vàng", ...) là cách nói trong thơ văn cổ để chỉ cái "lưỡi", ý cụ thể là sự phát ngôn, nói năng, thương thuyết. Ví dụ như "uốn ba tấc lưỡi", tức là muốn nói cái khả năng đàm phán, thuyết phục người khác.

Trung tình vô hạn bằng thuỳ tố,
Minh nguyệt thanh phong dã bất tri.
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Trương Việt Linh

Gian khổ đường đời mãi bám ta,
Nên hư thôi phó mặt trời già.
Hãy còn tấc lưỡi nên tin tưởng,
Sao cứ khổ nghèo thật xót xa.
Tháng lụn ngày trôi khôn trở lại,
Đêm khuya quán vắng thấy dài ra.
Mười năm đọc sách nghèo khô xác,
Chiếu rách, cơm rau chưa chán à.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Bình sinh vất vả đường đời qua,
Muôn việc đành phó trời định ra.
Tấc lưỡi hãy còn, còn muốn nói,
Sao nghèo cứ mãi thật xót xa.
Quang âm vùn vụt khôn lùi lại,
Quán khách lạnh lùng giấc khó qua.
Đèn sách mười năm nghèo kiếc xác,
Cơm rau chẳng chiếu chỗ ngồi nhà.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời