Thơ » Việt Nam » Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn » Nguyễn Trãi » Ức Trai thi tập » Thơ làm sau khi thành công và làm quan ở triều
安山山上最高峰,
纔五更初日正紅。
宇宙眼窮滄海外,
笑談人在碧雲中。
擁門玉槊森千畝,
掛石珠流落半空。
仁廟當年遺跡在,
白毫光裏睹重瞳。
Yên sơn sơn thượng tối cao phong,
Tài ngũ canh sơ nhật chính hồng.
Vũ trụ nhãn cùng thương hải ngoại,
Tiếu đàm nhân tại bích vân trung.
Ủng môn ngọc sóc sâm thiên mẫu,
Quải thạch châu lưu lạc bán không.
Nhân miếu đương niên di tích tại.
Bạch hào quang lý đổ trùng đồng.
Núi Yên Tử cao nhất trên dãy núi,
Mới đầu canh năm mặt trời đã đỏ rực.
Vũ trụ thâu hết trong tầm mắt ở ngoài biển xanh,
Tiếng người cười nói từ mây biếc vọng tới.
Rừng giáo ngọc rộng nghìn mẫu xum xuê bao kín cửa,
Rèm châu từ đá buông xuống giữa không trung.
Di tích miếu thờ vua Trần Nhân Tông còn ở đó,
Giữa bóng sáng lông mày trắng được thấy trong đôi mắt.
Trang trong tổng số 1 trang (8 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 10/04/2007 20:04
Trên núi Yên Tử chòm cao nhất
Vừa mới canh năm đã sáng trời
Tầm mắt bao trùm nơi biển tận
Từng mây nghe thoảng tiếng ai cười
Rừng vươn giáo dựng tre nghìn mẫu
Đá rũ rèm buông nhũ nửa vời
Miếu cổ Nhân Tông hằng để dấu
Mắt còn trắng toả ánh đôi ngươi.
Gửi bởi Vanachi ngày 04/09/2008 23:27
Trên non Yên Tử chòm cao nhất,
Trời mới canh năm đã sáng tinh.
Vũ trụ mắt đưa ngoài biển cả,
Nói cười người ở giữa mây xanh.
Muôn hàng giáo ngọc tre gài cửa,
Bao dãi tua châu đá rủ mành.
Dấu cũ Nhân tôn còn vẫn đấy,
Trùng đồng thấy giữa áng quang minh.
Gửi bởi phuhoang4142 ngày 28/04/2012 08:05
Trên non Yên Tử ngọn cao nhất
Chỉ mới canh năm sáng đỏ trời!
Ngoài vũ trụ xanh màu biển thẳm
Giữa mây biếc rộn tiếng người cười.
Cửa cài ngọc dựng, ken nghìn mẫu
Đá rũ châu rơi, rớt nửa vời!
Miếu cổ Nhân Tông di tích đó
Đôi mày sáng trắng rực hai ngươi!
Gửi bởi PH@ ngày 18/03/2014 17:01
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi PH@ ngày 22/03/2018 09:55
Trên non Yên Tử nhất cao không
Trời mới canh năm đã ửng hồng
Vũ trụ tầm nhìn xa biển thẳm
Nói cười mây biếc giữa không trung
Cửa che ngàn mẫu rừng thương giáo
Châu rủ đá treo xuống nửa chừng
Chùa miếu Nhân Tông nay vẫn đấy
Ánh lên mi trắng đôi ngươi trùng.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 20/10/2014 17:11
Núi Yên Tử đỉnh trời cao ngất,
Vừa năm canh ửng sắc hồng tươi.
Mắt trùm biển cả xa xôi,
Trong làn mây biếc nói cười tiếng ai.
Trúc như giáo, dựng đầy ngàn mẫu,
Chốn hang sâu, thạch nhũ buông lưng.
Còn đây miếu cổ Nhân Tông,
Đôi ngươi tỏa ánh hào quang ngời ngời.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 18/06/2018 17:05
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 09/09/2020 06:03
Yên Tử cao nhất dãy núi này,
Canh năm đầu trống đã quang trời.
Biển xanh phóng mắt nhìn trong suốt,
Mây biếc vẳng nghe những tiếng cười.
Trước cửa có nghìn cây giáo ngọc,
Lưng chừng không rủ hạt châu rơi.
Nhân Tông di tích còn lưu dấu,
Trắng sáng bóng mày rực mắt người.
Gửi bởi Đất Văn Lang ngày 31/03/2020 11:09
Vươn cao Yên Tử đón vừng hồng
Vừa chớm canh tàn đã rạng đông
Trời đất ngút xa tràn biển thẳm
Tiếng ai chìm nổi giữa mây bồng
Trúc quây cửa miếu rừng gươm ngọc
Đá giọt chuỗi ngà hút khoảng không
Cổ miếu vua Trần còn để lại
Dưới đuôi mày bạc thấu ngàn trùng
Non thiêng Yên Tử đỉnh cao phong,
Vừa rạng canh năm nhật đã hồng.
Đáy mắt biển xanh ngoài vũ trụ,
Nói cười mây biếc giữa thinh không.
Cửa muôn giáo ngọc tre nghìn mẫu,
Vách vạn rèm châu đá nửa chừng.
Nhân Miếu năm xưa di tích đó,
Hào quang dường thấy mắt đôi tròng.