(Có sử dụng ý, chữ, câu của nhiều nhà thơ, nhà văn)

Gối bông lún
gối gỗ đau
đêm đêm chập chờn thức ngủ…
mộng mị dẫn ta lang thang
cuối Đất đầu Trời…

gối lên “Ngói mới
dãi nắng dầm mưa - ngói đã cũ rồi,
“lạc giữa Tràng giang
vàng tâm cẩm lai mục chìm đáy biển
gối lên “Nửa vầng trăng” héo úa sương đêm
lạnh như lưỡi kiếm
tì lên đàn tì bà “Bốn dây nhỏ máu… ngón tay

Chim sâm cầm chết” nghẹn giữa trời
Cánh buồm xanh trong phố” đứt dây
Thơm nếp xôi…
Mồ viễn xứ” hoang lạnh “Chiều quan tái
Tây tiến” rồi… Nam tiến
còn phương Bắc phương Đông?...

Ta gối lên “Lá trúc che ngang…
Vườn xanh như ngọc - cuộc chơi dở dang
Gậm căm hờn trong cũi sắt
chúa sơn lâm chịu xích quấn, gông mang
cam phận một đời “Nai vàng ngơ ngác”…

Mái buồn nghe sấu rụng
- buồn đến tận bao giờ?
gối đầu lên “Cơi trầu - lá trầu héo” khô
ta cùng lúc “Sắm mấy vai chèo
chẳng vai nào thật!

Vịn vào tay trúc” thôi
- cổ thụ làm gì còn nữa
gối lên tro tàn “… Lò gạch cũ
Sông Lấp” trăm năm lỡ…
vẳng nghe tiếng ếch
- “Đò ơi!...

Gối cỏ thì lệch
gối lông ngậm hơi
lâu quá rồi không cánh tay trần nào cho ta tựa đầu
cơm nguội
nhát gừng
thức ngủ

ta đã từng “Gục lên súng mũ
Nằm kề bên nhau đợi”… “Phá vây
để lại lọt vào những vòng vây vô hình khác

Trong gió trong mưa… Ngọn đèn đứng gác
soi cho ta đi
tắt… đợi ta về!...
dầu cạn bấc tàn “Lửa đèn” phụt tắt
khói đen theo gió
Vòng trắng” hoá kim cô…

gối bông lún
gối gỗ thô
cánh tay Người Đẹp lâu rồi không cho tựa nữa
ta tựa đầu úp mặt
sách cũ bìa long giấy ố

lác đác văn chương chữ nghĩa một thời
còn bao thơ đích thực là Thơ
bao trang Văn tâm huyết
bị ghẻ lạnh dập vùi

dăm bảy thập niên
vài trăm năm nữa
Rũ bùn đứng dậy sáng ngời”…


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]